Anh Sẽ Phải Yêu Em - Chương 55

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

"Chị Sài à, chị trăm ngàn lần đừng kích động, thật sự em cùng Vệ Hiểu Phong một chút quan hệ cũng không có, em thề, là thật, không tin chị có thể hỏi Manh Manh, đúng, hỏi Manh Manh, cô ấy có thể làm chứng cho em." Ánh mắt Trần Hiểu Kỳ thoáng nhìn Manh Manh cùng Sài Tử Hiên, nước mắt cũng nhanh rơi xuống, vội vàng lại giải thích cùng Sài Tử Hinh ở phía sau, nước mắt đáng thương hề hề nhìn Sài Tử Hinh, bộ dáng muốn vô tội liền có bao nhiêu vô tội, muốn đáng thương liền có bao nhiêu đáng thương.
Sài Tử Hiên mấy ngày nay đều canh chừng chị của anh, kỳ thật Hồng Cơ còn chưa chân chính rơi vào bước đường cùng, chẳng qua chị anh cho tới nay vẫn luôn kiêu ngạo, tình yêu cùng sự nghiệp đều ở trong tay Vệ Hiểu Phong, nhất thời khó tiếp thu thôi, hôm nay lúc anh đi ra ngoài mua mấy thứ, chị anh liền chạy đến tìm Vệ Hiểu Phong.
Sài Tử Hiên muốn chị anh không gặp Vệ Hiểu Phong, chị anh liền càng không bỏ xuống được, chẳng qua giáp mặt nói rõ, nhất thời càng đau thêm, không gặp thì tốt rồi, nguyên nhân anh sốt ruột, cũng là sợ chị anh nhất thời không khôn ngoan, làm ra chuyện khó có thể vãn hồi, mấy ngày nay tinh thần trạng thái chị anh không tốt, giấc ngủ buổi tối trừ cồn ra, Sài Tử Hiên còn phát hiện trong phòng chị anh có thuốc an thần.
Nhưng vô luận thế nào anh cũng không nghĩ tới, chị anh không tìm Vệ Hiểu Phong, lại uy Hi*p Trần Hiểu Kỳ, cái này không phải vấn đề kinh doanh đơn thuần, đây đã là vi phạm pháp luật.
Sắc mặt Sài Tử Hiên có chút trắng bệch: "Chị, chị buông Hiểu Kỳ ra, việc này đâu có quan hệ gì với cô ấy, không phải chị muốn tìm Vệ Hiểu Phong sao, anh ấy lập tức sẽ tới, Manh Manh đã gọi điện thoại hối anh ấy, anh ấy đang trên đường tới đây."
Sài Tử Hinh bỗng nhiên cười vài tiếng, sắc mặt càng có vài phần vặn vẹo: "Anh ấy rốt cục cũng đến đây, tất cả bởi vì cái mạng nhỏ của người anh ta yêu thương thôi..." Cúi đầu hung hăng nói với Trần Hiểu Kỳ: "Cô còn nói không có quan hệ gì với anh ấy, không quan hệ sao anh ấy khẩn trương như vậy." "Thực, thật sự không quan hệ mà!" Trần Hiểu Kỳ khóc nấc, cô còn oan hơn Đậu Nga, á... Dao trong tay Sài Tử Hinh lại dí sát vài phần, Trần Hiểu Kỳ liền thấy một trận đau đớn.
Nhưng mà cô cũng không có thời gian để ý tới, bởi vì Trần Hiểu Kỳ phát hiện một chuyện càng nguy hiểm hơn, Sài Tử Hinh ôm cô, không ngừng lui về phía sau, lui thêm vài bước, cô cũng không kịp kêu đau, sẽ trực tiếp ngã xuống dưới, đây chính là tầng ba mươi hai, ngã xuống thì không cần nghĩ, khẳng định chỉ có ૮ɦếƭ không thể sống.
Trần Hiểu Kỳ cảm thấy chính mình thực không hay ho! Sao lại dính vào việc này, Manh Manh nhìn ra khoảng cách phía sau Sài Tử Hinh, cũng hết hồn, nhưng trên mặt cũng không lộ cảm xúc, nháy mắt mấy cái, ngọt ngào cười cười: "Chị Tử Hinh, nếu anh họ em đắc tội với chị, em thay anh ấy tạ lỗi với chị, em có thể cam đoan, anh họ em cùng Hiểu Kỳ thật sự không có quan hệ, anh họ em cũng đã nói với em, anh ấy thưởng thức nhất chính là chị Tử Hinh, thật đó!"
Sài Tử Hinh ngẩn người, cười mỉa mai: "Phương Manh Manh, lời hoa ngôn xảo ngữ của cô chỉ có thể gạt đứa em trai ngốc nghếch của tôi thôi, cô xem tôi là con ngốc sao, cũng vì cô và nha đầu kia, Hiểu Phong mới không theo tôi, Hồng Cơ do một tay anh ấy làm suy sụp, dù tôi có ૮ɦếƭ cũng phải lôi nha đầu kia theo, tôi muốn cho anh ấy biết thế nào là hối hận..."
"Một khi đã như vậy, cô nên lôi tôi ૮ɦếƭ theo, ân oán của tôi và cô, Manh Manh cùng Hiểu Kỳ, không có một chút quan hệ nào." Giọng nói Vệ Hiểu Phong từ phía sau vang lên, mang theo trầm ổn vốn có, Manh Manh lại từ mồ hôi nơi tóc mai thái dương của anh, có thể nhìn ra, trong lòng anh họ cô thực sốt ruột.
"Ôi! Vệ Hiểu Phong, rốt cục anh cũng đến, không tránh tôi nữa sao, tôi tưởng trong lòng anh chỉ có em gái bảo bối, thì ra còn có nha đầu đê tiện này." Nói xong dùng sức túm Trần Hiểu Kỳ, Trần Hiểu Kỳ thét lớn một tiếng, nghiêng đầu nhìn Vệ Hiểu Phong, ánh mắt phức tạp vô cùng, có thầm oán, có may mắn, còn chờ đợi Vệ Hiểu Phong có thể cứu mạng nhỏ của cô.
Ánh mắt Vệ Hiểu Phong dừng trên tay Sài Tử Hinh đang cầm dao kề trên cổ Trần Hiểu Kỳ, máu đã hơi khô nhưng vẫn có vài giọt máu mới không ngừng chảy ra, trong ánh mắt thâm trầm của Vệ Hiểu Phong hiện lên một tia đau lòng, nháy mắt liền biến mất khỏi đáy mắt.
Vệ Hiểu Phong nhanh chóng cân nhắc tình thế lúc này, thong thả đi về phía trước, ngữ khí không chút dịu đi, bởi vì anh vô cùng rõ ràng, với cô cô như Sài Tử Hinh, nói dối căn bản uổng phí khí lực: "Sài Tử Hinh, cô thực khiến tôi khinh thường, kiêu ngạo của cô, tự tôn của cô, khiến cô phải uy Hi*p nha đầu vô tội này đi tìm ૮ɦếƭ sao, hiện tại tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì tôi đã không động tâm với cô, bởi vì căn bản cô không xứng với Vệ Hiểu Phong tôi, Hồng Cơ sụp đổ, cô có thể làm lại từ đầu, nói không chừng vài năm sau, tiền đồ của Hồng Cơ mới trên tay cô càng thêm xán lạn, lúc này lại muốn ૮ɦếƭ không muốn sống sao, đây là biểu hiện vô năng nhất."
"Không xứng? Vô năng?" Sài Tử Hinh bị anh nói mà sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu: "Vệ Hiểu Phong, anh đừng dùng lời thối tha này giả bộ hồ đồ, tại sao Hồng Cơ sụp đổ, anh rõ ràng nhất, nếu không vì tôi dùng video quay em gái anh uy Hi*p, anh sẽ đem mảnh đất kia tặng cho tôi sao, thắng lợi quá nhanh, khiến tôi quên mất bản chất âm hiểm độc ác của anh, anh giả vờ đem mảnh đất kia tặng cho tôi, sau lưng lại đem nguy cơ nội bộ của Hồng Cơ công bố ra ngoài, cổ phiếu của Hồng Cơ sụt giảm, ngân hàng tự nhiên sẽ không cho Hồng Cơ vay tiếp, không có tiền, dù có mảnh đất kia, cũng là uổng công, Vệ Hiểu Phong, tôi đoán đúng không, ngay từ đầu anh cư xử tốt như thế, mục đích chính là đem Hồng Cơ Gi*t ૮ɦếƭ, anh là kẻ tiểu nhân tính toán chi li."
"Tiểu nhân?" Vệ Hiểu Phong cười ha ha, gật gật đầu: "Cô cũng không quá ngốc, là tôi tính toán chi li, nhưng Hồng Cơ là tốt hay là xấu, ngay từ đầu không liên quan gì với Vệ Hiểu Phong tôi, cô chỉ không nên đem chủ ý đánh tới trên người Manh Manh..." Vệ Hiểu Phong nói thầm, bây giờ còn uy Hi*p Trần Hiểu Kỳ, món nợ này, về sau chúng ta lại tính rõ ràng, cho tới bây giờ anh cũng không phải là cái quân tử chó má gì.
Sài Tử Hinh bỗng nhiên phát hiện, trong lúc nói chuyện, Vệ Hiểu Phong đã đến cách cô cùng Trần Hiểu Kỳ ba bước, một bước nữa anh liền có thể chạm đến Trần Hiểu Kỳ, Sài Tử Hinh cảnh giác, nhanh chóng lui hai bước về phía sau, khó khăn đứng ở cạnh mép dọc theo mái nhà, trái tim Manh Manh cùng Sài Tử Hiên thiếu chút nữa nhảy ra.
Ngón tay phải của Sài Tử Hinh chỉ tới, hô to: "Vệ Hiểu Phong, anh còn dám tiến lên một bước, tôi liền đem Trần Hiểu Kỳ đẩy xuống." Vệ Hiểu Phong liếc mắt nhìn Trần Hiểu Kỳ, bỗng nhiên không cho là đúng nở nụ cười: "Sài Tử Hinh, cô thực buồn cười, dùng nha đầu kia uy Hi*p tôi, cô cảm thấy hữu dụng sao? Nha đầu kia chỉ là bạn học của Manh Manh, cô đem cô ấy đẩy xuống, là vận khí của cô ấy không tốt, xui xẻo là đáng, hơn nữa, hiện tại nha đầu kia cả ngày kề cận tôi, đuổi cũng không đi, cô đẩy cô ấy xuống thì càng tốt."
Trần Hiểu Kỳ không thể tin nhìn Vệ Hiểu Phong, người đàn ông này quả thực, quả thực không phải là người, anh lại cổ vũ Sài Tử Hinh đem cô đẩy xuống, Trần Hiểu Kỳ gắt gao trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, tâm tư muốn nhào tới cắn Vệ Hiểu Phong, ngược lại, ngay cả nhìn Vệ Hiểu Phong cũng không nhìn cô, chỉ nhìn Sài Tử Hinh: "Cô đẩy đi, nhanh một chút, đừng do dự..." Nói xong, còn cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi còn có hội nghị quan trọng, cô không đẩy thì tôi phải đi đây ..." Biểu tình tương đối không kiên nhẫn.
Nhưng lại làm Sài Tử Hinh bắt đầu hoài nghi, vốn đối với việc Vệ Hiểu Phong coi trọng Trần Hiểu Kỳ, còn có chút không tin, lấy thanh danh phong lưu bên ngoài của Vệ Hiểu Phong, Trần Hiểu Kỳ ngây ngô không hề có tư sắc, thực không giống cô gái anh sẽ để ý, hơn nữa, từ lời nói thái độ hiện tại của hai người, Sài Tử Hinh càng cảm thấy, nhất định có thể tin, nhưng cô còn có chút do dự, bởi vì giảo hoạt của Vệ Hiểu Phong cô đã lĩnh giáo thật sâu, nói không chừng đây lại là anh dùng mưu kế, mục đích là lẫn lộn lực chú ý của cô.
Đáng tiếc cô tỉnh ngộ hơi trễ, ngay trong nháy mắt cô thất thần, Vệ Hiểu Phong nhanh chóng nháy mắt với Manh Manh, sau đó từng bước lủi qua bắt lấy tay Trần Hiểu Kỳ kéo mạnh, Trần Hiểu Kỳ liền cảm thấy, cổ bị lưỡi dao xẹt qua, sau một cái nhói đau, cô đã đến phía sau Manh Manh, mà trong tay Sài Tử Hinh trống rỗng, thân thể mất trọng tâm, thẳng tắp ngã về phía sau: "Chị..." Sài Tử Hiên hoảng sợ hô to một tiếng.
Như chỉ mành treo chuông, Vệ Hiểu Phong tiến nhanh tới, hai tay bắt được bả vai Sài Tử Hinh, từ phía sau ôm lấy cả người, mang Sài Tử Hinh túm lên.
Sau khi Sài Tử Hinh được kéo lên, biểu tình cùng ánh mắt thủy chung thẳng tắp nhìn chằm chằm Vệ Hiểu Phong, giống như choáng váng, sau một lúc lâu mới cúi đầu hỏi một câu: "Vì sao cứu tôi?" Vệ Hiểu Phong nhíu mày nói: "Không phải tôi đã nói với cô sao, tôi hận nhất mấy cô cô tự sát, hơn nữa ૮ɦếƭ ở trước mặt tôi, tôi sẽ thấy ác mộng."
Tuy rằng lỗi thời, Manh Manh vẫn xì một tiếng bật cười, một hồi khôi hài như vậy đã xong, Sài Tử Hinh bị cảnh sát mang đi, Sài Tử Hiên tự nhiên cũng đi theo.
Manh Manh nhớ tới chuyện vừa rồi, đi tới hỏi: "Video gì? Sao em không biết?" Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe lóe, vỗ vỗ đầu cô, tức giận nói: "Nhanh gả cho Phùng đầu gỗ đi, để anh ta quan tâm đi, anh bị em phiền sắp ૮ɦếƭ rồi." Biểu tình vô cùng ghét bỏ. Manh Manh bất mãn mím mím môi.
Vệ Hiểu Phong quét mắt phía sau Manh Manh, Trần Hiểu Kỳ dùng ánh mắt giống như có thù Gi*t cha nhìn anh, không khỏi vểnh vểnh khóe miệng lên: "Manh Manh, em về nhà trước đi, vừa rồi trong nhà gọi điện thoại đến, nói thân thể mợ không thoải mái, anh mang Hiểu Kỳ đến bệnh viện rồi sẽ về."
Manh Manh vừa nghe mẹ xinh đẹp không thoải mái, liền đem Hiểu Kỳ trực tiếp giao cho Vệ Hiểu Phong, nhanh như chớp chạy đi, Hiểu Kỳ bắt cũng không bắt kịp, dậm chân một cái, một tay ôm cổ, một bên còn dùng sức mạnh lớn nhất trừng mắt nhìn Vệ Hiểu Phong.
Vệ Hiểu Phong không khỏi cười ra tiếng, đi qua dắt tay cô, lại bị Trần Hiểu Kỳ dùng sức bỏ ra: "Anh buông ra, tôi cũng không nghĩ tới, anh là loại đàn ông không có tâm đồng tình, loại tình huống vừa rồi, anh có biết Sài Tử Hinh thực có thể đẩy tôi xuống hay không, hơn nữa, lúc anh kéo tôi, trên cổ tôi còn kề dao đó, anh muốn cứu tôi, hay là muốn Gi*t tôi, cổ của tôi thiếu chút nữa bị cắt đứt, tôi với anh có ân oán từ kiếp trước phải không, hay là tôi đem con của anh ném đi, nên anh trả thù tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc