Vương Đại Bưu mặt nhăn mày nhíu nhìn cô: "Con vì việc này mà tới tìm chú Vương, con biết người tên Thiệu Tình này?"
"A, dạ..." Lần đầu tiên Manh Manh ứng đối có chút khó khăn, lúc này không biết trả lời thế nào, trong lòng biết chú Vương là người thẳng tính, chuyện gì đến tay chú Vương cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng chuyện Thiệu Tình xác thực có một chút phức tạp, nói sao thì đây cũng là chuyện tình yêu nhỏ nhặt của cô và Phùng Ki, không thích hợp cho chú Vương biết.
Nghĩ đến đây, chỉ có thể hàm hồ gật gật đầu: "Chị ấy, là người thân của một người bạn của con, nhờ con hỏi thăm một chút." Sắc mặt Vương Đại Bưu hơi giãn ra, chỉ chỉ cái trán của cô: "Trước khi kết bạn cũng phải tìm hiểu lai lịch tính cách của đối phương, đừng cẩu thả, coi chừng hồ đồ bị người ta lợi dụng mà còn không biết!" Manh Manh chu miệng: "Chú Vương, nhìn con ngu ngốc vậy sao?"
Vương Đại Bưu bị tiểu nha đầu chọc nở nụ cười: "Ngốc thì không ngốc, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, còn thiếu kinh nghiệm, tóm lại, nhớ rõ về sau cách Thiệu Tình này xa một chút, hôm nay nếu đến đây, cũng không thể tiện nghi cho tiểu nha đầu con, chút nữa cùng chú Vương ra bãi bắn bia cho đã nghiền, lâu rồi không bắn, buổi tối, chú bảo nhà bếp nấu thịt chó cho hai chú cháu ta, cũng uống với chú Vương của con một chén?"
Manh Manh không khỏi nở nụ cười, chú Vương giống cha cô, là nam nhân nghiện tham gia quân ngũ, hơn nữa một ngày không sờ đến súng thì cả người đều không dễ chịu, tính tình đều hiếu chiến, Manh Manh trước kia thường nghe mẹ xinh đẹp nói, lúc chú Vương làm doanh trưởng ở Đoàn tăng cường, luôn là mỗi ngày đánh một trận, sau đó cha cô hung hăng thu thập một chút, mới có thể đàng hoàng.
Sau đó Manh Manh đến quân doanh, đi theo bên người Vương Đại Bưu, cũng không hiếm thấy ông cùng thủ trưởng đồng cho cự nự, một lời không vừa ý, mặc kệ chỗ nào, trương ra tư thế phải đánh một trận, khiến người khác thấy ông liền trốn, sau đó Vương Đại Bưu vô cùng nhàm chán, bỗng nhiên phát hiện tiểu nha đầu bên người đừng thấy rất xinh đẹp nhu nhược, lại là đối tượng tốt để tham gia quân ngũ, xem như tìm được chuyện để làm, bắt tay vào dạy Manh Manh từ cách đeo súng ống đến bắn bia, rồi đến khả năng đấu tay đôi, Manh Manh được xem như đệ tử chân truyền của Vương Đại Bưu, hơn nữa về bắn bia, tiểu nha đầu thực cừ.
Bắn bia tốt cũng không phải do ánh mắt, mà là cảm giác cùng tố chất tâm lý, bởi vậy, một người chuyên nghiệp đang rèn luyện hàng ngày rất khó bồi dưỡng, nhưng Manh Manh lại có tiềm chất một tay súng bắn tỉa, Vương Đại Bưu không chỉ một lần vừa đấm vừa xoa khuyên tiểu nha đầu tham gia quân ngũ, nhưng tiểu nha đầu lại không đồng ý, cuối cùng học cái ngành Báo chí gì đó, ngay cả quốc phòng cũng không ᴆụng đến, Vương Đại Bưu tức giận, hễ thấy Manh Manh liền cằn nhằn không dứt.
Vì thế sau này chỉ cần thấy bóng dáng tiểu nha đầu, liền trực tiếp xách ra bãi bắn bia, riết rồi thành nghiện, cũng khéo là, bãi bắn bia đóng ở một mảnh đất ngay phía sau vách núi, gần doanh của Phùng Ki nhất.
Mà Phùng Ki lúc này vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho tiểu nha đầu, cũng đã một tuần không gặp, cô gái nhỏ không lương tâm ngay cả điện thoại cũng không gọi, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, Phùng Ki biết, buổi chiều cô không có lớp, giấy thông hành đã sớm đưa cho cô, ở ký túc xá một mình, tối hôm qua dọn dẹp trên dưới trong ngoài sáng sủa sạch sẽ, hơn nữa còn kéo giường xếp ra, tuy hơi nhỏ, nhưng nhỏ một chút mới tốt, thân thể nhỏ nhắn, mảnh mai của tiểu nha đầu có thể nép vào trong lòng anh, anh cũng sẽ không để cho cô rơi xuống đất.
Phải nói, dù anh đè nén Dụς ∀ọηg, nơi đó còn không chịu ngủ yên, Phùng Ki vừa nghĩ đến, liền cảm thấy bộ vị dưới thân nhanh chóng bành trướng đứng lên, trướng mà sinh đau.
Phùng Ki hiểu được, loại sự tình này giống như hồng thủy, phá vỡ đê điều, một khi đã tràn bờ, muốn thu hồi, so với lên trời còn khó hơn, Phùng Ki ở trong quân doanh đè nén Dụς ∀ọηg, nhưng dù là ngày hay đêm, chỉ cần rảnh rỗi sẽ nghĩ đến tiểu nha đầu, nhớ đến thân mình xinh đẹp cùng ánh mắt lang thang của cô khi dưới người mình, vòng eo mềm nhẹ vặn vẹo, quả thực có thể lấy mạng của anh, hơn nữa buổi tối nằm trên giường, suy nghĩ một hồi tay liền không tự giác đưa xuống, nhớ đến tiểu nha đầu, bàn tay muốn giải tỏa Dụς ∀ọηg bồng bột của chính mình.
Nhưng bàn tay không thể nào bằng thân thể mềm mại thơm tho của tiểu nha đầu, luôn luôn tự kìm chế, Phùng Ki thậm chí muốn xông trở về, đem tiểu nha đầu đặt ở dưới thân, nhẹ nhàng sung sướng lâm ly làm một hồi, đương nhiên điều đó không có khả năng, nếu không có khả năng, trong lòng tưởng nhớ đến tiểu nha đầu, tích lũy Dụς ∀ọηg, đến cuối tuần cũng đã đến mức giới hạn, tiểu nha đầu trước kia cố tình dính vào anh, bây giờ ngay cả chút tin tức cũng không có.
Trong đầu Phùng Ki thậm chí đột nhiên sinh ra một loại ý niệm, có phải tiểu nha đầu sợ hay không, bộ dáng khó chịu đáng thương cầu xin tha thứ của tiểu nha đầu ngày đó hiện lên trong óc anh, Phùng Ki không khỏi lắc đầu, anh nhớ rõ sau đó, tiểu nha đầu rất hăng hái, bị tình yêu đốt người, chính là tiểu hồ ly tinh, quấn lấy thắt lưng của anh, hổn hển từng từ lầm bầm không rõ, thật có thể ngấm vào trong lòng anh, khiến anh lại muốn tận tình yêu cô, lại muốn hung hăng thu thập...
Tiểu nha đầu rất chân thật, ở trước mặt anh sẽ không giả bộ, thoải mái nói là thoải mái, khó chịu nói là khó chịu, hơn nữa ở trên giường cũng là cô gái nhỏ chân thật, quả thực có thể lấy mệnh Phùng Ki, nhưng hôm nay nếu cô không đến...
Mặt Phùng Ki đen xuống, âm thầm khẽ cắn môi, chờ khi anh gặp tiểu nha đầu, xem anh thu thập cô ra sao, tiểu nha đầu không lương tâm... Vẻ mặt Phùng Ki lúc vui sướng, lúc lại âm trầm, Lưu Triệu ở bên cạnh nhìn một hồi hoa cả mắt, gõ lên bàn, cười nói: "Sao rồi, vẫn chưa gọi được cho tiểu nha đầu?"
Phùng Ki bỏ điện thoại xuống, mặt lại đen thêm một phần, Lưu Triệu ra vẻ tốt bụng nhắc nhở. "Thanh niên bây giờ, không như chúng ta ngày ấy, hơn nữa đã vào đại học, thì càng đặc sắc, cả nam lẫn nữ đều học cùng một nơi, đi ra ngoài chơi cũng là chuyện bình thường." Anh nói chưa dứt lời, trong lòng Phùng Ki liền giống như bị trăm ngón tay cào xướt, không thể buông xuống.
Phải nói trước kia thực chưa từng như vậy, chẳng lẽ từ khi tiểu nha đầu làm rõ mọi việc, ý muốn chiếm giữ của cô cũng không còn, bỗng nhiên nhớ tới, hình như cuối tuần nào Câu lạc bộ leo núi của tiểu nha đầu cũng có hoạt động, có thể trước kia tiểu nha đầu muốn đi là đi, nhưng vào lúc này…, chẳng lẽ tiểu nha đầu không nhớ đến anh.
Nghĩ đến đàn anh xuất sắc - Sài Tử Hiên của tiểu nha đầu, cùng với việc Sài Tử Hiên rõ ràng có mưu đồ, trong lòng Phùng Ki trào lên một cỗ dấm chua, không ngừng được.
Trước kia còn cảm thấy, chính mình là một nam nhân rất rộng lượng, lúc này Phùng Ki vô cùng không rộng lượng, không thể rộng lượng, ngược lại còn cực kỳ nhỏ nhen.
Bị bộ dáng ghen tuông rõ ràng của anh lọt vào trong mắt, trong lòng Lưu Triệu cười điên cuồng, phải nói doanh trưởng của bọn họ thật là, luôn luôn ngu ngốc, dù có cầm cây chuỳ lớn nhằm vào đầu anh đánh thật mạnh anh cũng không hiểu ra, nhưng một khi đã hiểu ra, sẽ trở thành một nam nhân bình thường nhất.
Lưu Triệu cảm thấy, nếu mình lại tiếp tục trêu chọc Phùng Ki, không chừng Phùng Ki có thể nổi điên, lương tâm nổi lên, cười tủm tỉm nói: "Mới từ bộ chỉ huy về, nhìn thấy xe sư trưởng của chúng ta chạy ra khỏi bộ chỉ huy đi về hướng bãi bắn bia, nếu mình không nhìn lầm, hình như tiểu nha đầu ngồi trên xe..."
Anh nói còn chưa dứt lời, Phùng Ki đã ‘soạt’ một cái, đứng lên, nhanh chóng xông ra ngoài, Lưu Triệu không khỏi lắc đầu bật cười, hai người dây dưa đã nhiều năm, cuối cùng cũng ép buộc thành chính quả, cảm thấy báo cáo kết hôn của Phùng Ki chắc sẽ không xa, anh cũng phải suy nghĩ thật kỹ, nên tặng quà gì.
Phùng Ki nào có tâm tư lo mấy chuyện không đâu, vừa nghe Lưu Triệu nói, liền khẳng định không là ai khác, sư trưởng Vương Đại Pháo của bọn họ, nổi danh là không thích gặp nữ binh, không biết trước kia gặp phải chuyện gì, hơn bốn mươi tuổi cũng chưa lập gia đình, nữ nhân có thể đến gần bên người ông, căn bản không có, ngoại trừ tiểu nha đầu nhà anh, ai còn có thể có mặt mũi lớn đến nổi khiến sư trưởng rảnh rỗi đưa đi chơi.
Phùng Ki ra cửa lên xe, liền trực tiếp chạy đến bãi bắn bia phía sau núi, ngừng xe ở bên ngoài, chợt nghe thấy bên trong có tiếng súng, mới vừa đi vào cửa bãi bắn bia, liền nhìn thấy tiểu nha đầu đứng trên bệ bắn bia, thật sự làm cho Phùng Ki kinh diễm một phen.
Một tay tiểu nha đầu cầm súng, hai chân đứng thẳng, chân rộng bằng vai, hai chân song song, mũi chân hơi hướng ra phía ngoài, mũi chân trái làm điểm tựa hơi nhô lên, hai chân duỗi thẳng tự nhiên, thân hơi nghiêng về phía trước kéo thẳng gân bắp chân, trọng tâm đặt vào hai bàn chân, hóp bụng, hít sâu. Thân thể hơi xoay thắt lưng hướng bên phải, thân trên hơi hướng về bên trái nghiêng về sau, tổng trọng tâm đặt ở trung tâm hoặc hơi dựa vào bên trái phía trước, đầu nhỏ dựa về bên phải, ánh mắt ngang hàng, cánh tay cầm súng hướng mục tiêu vươn ra, tư thế chuẩn xác lại rất hào hùng, dễ dàng thực hiện thao tác bắn súng, cùng với tiếng súng của tiểu nha đầu vang lên, viên đạn liền ghim vào bia ngắm ở bên kia, có thể nói không trượt phát nào.
Phùng Ki đứng ở phía sau nhìn thật rõ, kỹ thuật bắn súng của nha đầu rất tốt, có thể trong nháy mắt Gi*t ૮ɦếƭ ‘dã chiến binh’ chân chính, hơn nữa tiểu nha đầu lưu loát thay ổ đạn, Phùng Ki còn chưa thấy rõ động tác của cô, tiểu nha đầu đã một lần nữa giơ súng lên, mang tai nghe, bộ dáng hết sức chăm chú, thực đem Phùng Ki trấn áp.
Nháy mắt, trong lòng Phùng Ki không tự giác sinh ra một loại ảo giác, có lẽ tiểu nha đầu anh vẫn cho rằng mảnh mai, một chút cũng không yếu đuối, không chỉ không yếu đuối, hơn nữa rất mạnh mẽ, cô không mặc quân trang, nhưng đứng ở nơi đó, ai cũng sẽ cảm thấy cô là một binh sĩ, binh sĩ đúng quy cách đứng ở chỗ này.
Manh Manh tháo tai nghe, nghiêng đầu cười thật tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sáng lên: "Chú Vương thấy sao, kỹ thuật của con có được không? Không bôi nhọ thầy dạy là chú chứ." Vương Đại Bưu cười ha ha, xoa xoa đỉnh đầu cô: "Nghe lời chú Vương, tham gia quân ngũ đi, năm nay bộ đội đặc biệt tìm kiếm vài vị trí, con tham gia, chú sẽ cho con vào tổ trinh sát, con thấy sao?"
Manh Manh mím mím môi, không khách khí: "Chú Vương đừng dụ con, tổ trinh sát căn bản không có nữ binh, con gia nhập chỉ có thể tham gia văn công, nếu không thì làm lính đưa tin, con biết rõ mà."
Vương Đại Bưu bị tiểu nha đầu vạch trần lời nói dối, không khỏi nở nụ cười: "Tiểu nha đầu xảo quyệt..." Trông thấy Phùng Ki ở phía sau, nghịch ngợm trừng mắt nhìn: "Xem ra con không thể ăn cơm với chú Vương rồi." "Vì sao?" Ánh mắt xinh đẹp của Manh Manh trợn to.
Vương Đại Bưu nhướng mắt hướng về phía sau của cô: "Bởi vì Ki ca ca của con tới..." "A..." Manh Manh vội vàng quay đầu, đã thấy Phùng Ki đứng ở nơi cửa vào, bình tĩnh nhìn cô ngẩn người, Manh Manh hoan hô một tiếng, thân mình nhỏ nhắn như chim én vọt qua...