Đáy lòng Phùng Ki chợt có một đợt xao động khó hiểu dâng lên, Phùng Ki đưa tay đẩy Manh Manh ra, muốn bảo cô ngủ ở sô pha bên cạnh, lại sợ tiểu nha đầu ngủ trên sô pha không thoải mái, nha đầu kia từ nhỏ yếu ớt.
Phùng Ki do dự, Manh Manh đã giơ cánh tay ôm thắt lưng của anh, nhắm hai mắt lại, Phùng Ki âm thầm hít vào một hơi, cũng nhắm mắt lại, nhưng mà thân thể lại không tự chủ được cứng ngắc, hơn nữa cảm giác vô cùng sâu sắc, tay của tiểu nha đầu, chân của tiểu nha đầu, đầu của tiểu nha đầu, cùng với hơi thở ấm áp của cô, đều thành nhân tố anh phải đối kháng.
Phùng Ki cũng không biết loại biến hóa này phát sinh như thế nào, tâm tư rối loạn, giống như lần trước cô chủ động hôn mình, tuy rằng anh đẩy cô ra, nhưng cảm xúc mềm mại cùng lưỡi nhỏ trắng mịn, giống như chui vào trong lòng Phùng Ki, tiểu nha đầu vừa đến gần, anh không tự chủ được sẽ nhớ đến, rõ ràng đến nỗi không thể bỏ qua.
Phùng Ki đang mâu thuẫn rối rắm trong lòng, bỗng nhiên tiểu nha đầu ngồi dậy, Phùng Ki mở mắt ra: "Làm sao vậy, không thoải mái sao? Nếu không thoải mái, hôm nay em ngủ tạm trên sô pha một đêm, ngày mai anh bảo người ta đem một cái giường hơi đến."
Manh Manh quệt quệt miệng: "Em không ngủ giường hơi đâu, em muốn ngủ cùng một chỗ với Ki ca ca, em chỉ cảm thấy bên trong không thoải mái..." "Bên trong? Cái gì bên trong?" Phùng Ki nghi hoặc nhìn cô, không khỏi có chút xuất thần.
Trong phòng đèn tắt, rèm cửa sổ lại chỉ kéo một nửa, ánh sáng đèn nê ông ngoài hành lang bệnh viện hắt vào trong phòng, chiếu vào đáy mắt tiểu nha đầu, giống như mặt nước dưới ánh trăng loang loáng lóe sang, cái loại thắp sáng nhè nhẹ từng đợt xinh đẹp này, nhìn qua sáng như ngọc lại mị hoặc, nhìn lâu, thật có thể câu hồn phách người ta, chẳng qua lý trí rất nhanh bị lời than thở của tiểu nha đầu kéo trở về.
"Mặc nội y ngủ không thoải mái, cái nội y này có chút chật..." Phùng Ki có chút không được tự nhiên, lại nói chuyện tư mật của tiểu nha đầu này, trước kia Phùng Ki luôn ở bên cạnh, thậm chí nguyệt sự lần đầu tiên của tiểu nha đầu, vẫn là khi ở bên cạnh anh.
Lúc ấy tiểu nha đầu mười hai tuổi, anh còn ở quân giáo, nghỉ hè, tiểu nha đầu liền ngâm mình ở Phùng gia, hai người ngủ ở phòng của anh, nửa đêm anh cảm thấy có chút không thích hợp, mở đèn lên mới phát hiện trên giường đã ẩm ướt, một mảnh nhỏ máu đỏ sậm trên ra giường vàng nhạt, nhìn thấy ghê người, hơn nữa, dưới thân tiểu nha đầu còn không ngừng thấm ra bên ngoài.
Lúc ấy anh rất sợ hãi, đúng lúc cha mẹ đều không ở nhà, anh kích động tìm chăn phủ giường lớn, bao lấy tiểu nha đầu ôm chạy đến viện sản khoa của quân khu, hơn nửa đêm đem quân y náo loạn, mới biết rõ ràng tại sao lại thế.
Kỳ thật Phùng Ki cũng không phải không biết việc này, tri thức sinh lý cơ bản vẫn có hiểu biết, chẳng qua sự việc rơi đến trên người Tiểu Manh Manh, nên cái gì anh cũng quên, chỉ biết tiểu nha đầu đổ máu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà trắng bệch, còn luôn hô đau bụng.
Bác sĩ Quân y là một dì tuổi trung niên, thời điểm nói cho anh biết, Phùng Ki xấu hổ hận không thể tìm cái hố mà chui vào, sau đó ôm tiểu nha đầu về nhà, giặt sạch ra giường, đem tiểu nha đầu bố trí tốt, còn dựa theo lời bác sĩ, lấy đường đỏ, pha nửa ly nước đường đỏ cho tiểu nha đầu, cho cô uống xong, ngày hôm sau còn giống như kẻ trộm, chạy đến một tiệm tạp hóa nhỏ cách nhà thật xa, giúp tiểu nha đầu mua mấy gói băng vệ sinh, bà cụ bán tạp hóa dùng ánh mắt cổ quái nhìn anh, anh đến giờ vẫn còn nhớ rõ.
Loại chuyện bí mật này từ khi tiểu nha đầu trưởng thành, không hiếm gặp, hai người cơ hồ không có bí mật gì, trước kia, Phùng Ki cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, nhưng hiện tại, anh ý thức được chính mình cùng tiểu nha đầu lúc này khác biệt nam nữ, thì mọi việc đã trở thành thói quen rồi.
Manh Manh vén lên áo thun rộng thùng thình trên thân, cho anh xem sau lưng: "Ki ca ca, anh nhìn thử lưng em có phải đều đỏ hay không, hơi đau..." Tiểu nha đầu kêu đau, Phùng Ki vội vàng bỏ qua ý tưởng rối loạn trong đầu, mở đèn ở đầu giường, cúi đầu xem kỹ phía sau lưng của tiểu nha đầu.
Một mảnh trắng chói mắt, khiến Phùng Ki bất giác hít vào một hơi, da thịt của tiểu nha đầu tinh tế trắng nõn, không có tỳ vết nào, lọt vào trong mắt anh, Phùng Ki cảm thấy cả người đều nóng hừng hực khổ sở.
Bên trong, Tiểu nha đầu mặc một bộ nội y bằng ren trong suốt màu hồng, trên dây khóa đều là hoa hồng trong suốt, từng đóa nở rộ trên lưng trắng đẹp như tuyết của cô, màu hồng xinh đẹp, da thịt trong suốt, nhìn rất rõ ràng, hơn nữa, tiểu nha đầu ngại phiền toái phải kéo áo, nâng tay cởi luôn áo thun ra, nửa người trên mặc một bộ nội y màu hồng trong suốt ngồi ở trong lòng anh, từ góc độ của Phùng Ki có thể thấy rõ ràng, trước иgự¢ tiểu nha đầu rất đẹp, hình dáng hoàn mỹ, cùng với đỉnh phấn nộn sáng màu, giấu trong nội y màu hồng có hình hoa hồng nở rộ như ẩn như hiện...
Phùng Ki cảm thấy hô hấp của chính mình có chút khó khăn, cả người buộc chặt, càng làm anh xấu hổ là, phản ứng sinh lý của anh, đang lấy một loại khí thế không thể chống đỡ mãnh liệt đứng lên, nếu không phải một cánh tay, một chân không thể dùng lực, và chính mình không cho phép, Phùng Ki có thể sẽ trực tiếp đem tiểu nha đầu này đặt trên giường, dù sao lúc này mà nói, lý trí đối với nam nhân bừng bừng phấn chấn, cơ bản bằng không.
Tiểu nha đầu giống như ý thức được phản ứng của anh, xoay người, đối diện anh, tay nhỏ bé với vào trong mền, chuẩn xác bắt lấy nơi xấu hổ nhất của Phùng Ki: "Ki ca ca, đây là cái gì?". Phùng Ki không khỏi thét lớn một tiếng, nhanh tay đem tay nhỏ bé của cô túm ra, cầm lấy áo thun bị cô quăng ở bên cạnh, nhét vào trên người tiểu nha đầu, lớn tiếng ra lệnh: "Ngủ, nội y không thoải mái thì vào trong toilet cởi ra, còn dây dưa, đến sô pha mà ngủ."
Manh Manh quệt quệt miệng, vào toilet cởi nội y, chờ tiểu nha đầu từ bên trong đi ra, Phùng Ki bỗng nhiên cảm thấy, nha đầu kia ước chừng là do ông trời cố ý phái xuống tra tấn anh, cởi nội y, bên ngoài là áo thung rộng thùng thình phập phồng, vô cùng rõ ràng chiếu ra hình dáng rất đẹp, theo chuyển động của cô, trái phải cao thấp nhảy lên, vô cùng tự nhiên, tiểu nha đầu không có chút e ngại nào, bộ dáng mơ mơ màng màng, thanh thuần vô cùng.
Phùng Ki bắt đầu hoài nghi chính mình cùng cầm thú không khác gì nhau, trong đầu lại có loại ý niệm này đối với Manh Manh, không thể, trong đầu không thể có ý niệm, Phùng Ki tắt đèn, nhắm mắt, ráng sức xê dịch sang bên cạnh, Manh Manh bò lên giường, theo thói quen dán lên người anh, tuy rằng cách áo thun của tiểu nha đầu cùng áo bệnh nhân của chính mình, Phùng Ki vẫn như cũ có thể cảm giác được hai luồng ấm áp mềm mại, trên người anh cọ đến cọ đi, khiến trong lòng anh một đám lửa càng đốt càng cháy mạnh, ngọn lửa bốc lên, bị anh cực lực áp chế xuống.
Phùng Ki cảm thấy, hiện tại ngủ cùng tiểu nha đầu ở một nơi, khảo nghiệm so với ba ngày ba đêm ngồi canh giữ nơi hoang dã còn khó khăn hơn, hơn nữa tiểu nha đầu không an phận, chốc chốc lại chuyển động, lát lát lại cọ cọ.
Cũng may từ đêm đó về sau, tiểu nha đầu liền nhu thuận ngủ thẳng trên sô pha, không hề cùng anh chia nhau giường bệnh, trong lòng Phùng Ki hung hăng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà, ở chỗ sâu trong đáy lòng lại mơ hồ toát ra vài phần cảm xúc tiếc nuối hư hư thực thực, chợt lóe rồi biến mất.
Phùng Ki không biết là, thời điểm anh khó chịu vạn phần, tiểu nha đầu vụng trộm cười, giống như mèo trộm được cá, trước mặt Phùng Ki, Manh Manh vẫn có chút hoài nghi mị lực nữ tính của chính mình, người khác đều nói cô xinh đẹp, đẹp thì có ích lợi gì? Trong mắt Ki ca ca, cô vĩnh viễn là tiểu nha đầu chưa lớn, chưa từng nhìn cô như một người phụ nữ.
Tuy rằng cũng không biết cảm tình của Ki ca ca đối với Thiệu Tình có là tình yêu hay không, nhưng ánh mắt Ki ca ca nhìn Thiệu Tình, Manh Manh có thể rất rõ ràng, không giống với nhìn chính mình, nhìn chính mình là cưng chìu, nhưng với Thiệu Tình, còn có thứ khác.
Mà lúc này đây, Manh Manh rốt cục xác định, Ki ca ca đối cô không khỏi có phản ứng, hơn nữa phản ứng tương đối mãnh liệt, đêm qua, thời điểm cô xoay người, trong mắt Ki ca ca dấy lên ngọn lửa, giống như có thể đem hai người thiêu đốt, lúc ấy Manh Manh có chút sợ, tuy rằng cô chủ động câu dẫn Ki ca ca, nhưng phương diện này, cô vẫn rất xa lạ, những thủ đoạn này, cũng là học được một chút từ trong phim truyền hình, mục đích chính là muốn đem Ki ca ca gạt về nhà.
Đối với kết quả, Manh Manh vô cùng vừa lòng, nhưng cũng rõ ràng hiện tại không phải là thời điểm, dù sao cũng đang ở bệnh viện, chân Ki ca ca còn bó bột, Manh Manh cũng không hy vọng thời điểm đem chính mình giao trọn vẹn cho Ki ca ca, là ở bệnh viện, nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng thế này, tuyệt không lãng mạn, cô muốn Ki ca ca vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên của bọn họ, cả đời sẽ không quên.
Cho nên, cô lựa chọn có chừng có mực, hơn nữa, cô cũng đau lòng cho Ki ca ca, ngày hôm sau đôi mắt Ki ca ca đen đặc, vết thâm rất lớn, cứ như thế này, bất lợi cho miệng vết thương khép lại.
Mười ngày sau, diễn tập quân sự lớn chấm dứt, Manh Manh cũng gặp được cha cô cùng chú Phùng, thời điểm Phương Chấn Đông cùng lão Phùng đến, Manh Manh đang ngồi ở bên giường, vô cùng hiền lành đút Phùng Ki ăn trái thanh long, lột ra lớp da dầy, dùng muỗng nhỏ mà múc.
Khiến cho Phùng Ki ăn trái cây là một đại công trình, Phùng Ki cảm thấy, bị tiểu nha đầu đút mấy thứ này sẽ tổn hại hình tượng đại nam nhân sáng chói của anh, bởi vậy ngay từ đầu đã vô cùng kháng cự, nhưng tình trạng hiện tại của anh, nhiều nhất chính là chống nạng đi bộ một vòng trên mặt đất, không có vận động gì khác, không ăn hoa quả thì hậu quả trực tiếp chính là táo bón, bác sĩ đề nghị anh nên ăn nhiều thanh long, anh mới miễn cưỡng ăn một hai miếng, còn phải do Manh Manh bắt buộc, dỗ dành.
Manh Manh phát hiện, Ki ca ca anh minh thần võ không gì làm không được trong lòng cô, thì ra cũng có một mặt ngây thơ trẻ con như vậy, có phát hiện này, bắt buộc Phùng Ki ăn trái cây, là chuyện Manh Manh thích nhất, nhìn Ki ca ca nhíu đôi mày rậm, nuốt trái cây giống như nuốt thuốc, có loại cảm giác nói không nên lời, một loại cảm giác rất thích thú.
Đút Ki ca ca ăn hai miếng, nhìn mặt anh nhăn như khổ qua, Manh Manh không tự giác múc cho mình một miếng, thử xem có phải rất khó ăn hay không, tình cảnh hai người anh một ngụm em một ngụm, vừa vặn bị Phương Chấn Đông cùng lão Phùng đẩy cửa mà vào nhìn thấy rõ.
Tuy rằng biết Phùng Ki không tệ, giao tình của hai nhà cũng không tồi, nhưng nhìn con gái chính mình nâng trong lòng bàn tay, lớn lên lại hầu hạ nam nhân khác, trong lòng Phương Chấn Đông cũng chống đỡ không được cảm giác ghen tỵ, nhìn hai người liếc mắt một cái, đối với người bạn nối khố bên cạnh nói: "Nha đầu kia lớn như vậy, ngay cả trà cũng chưa rót cho tôi một lần, tôi còn nói, tương lai nếu gả đi thì phải làm sao, bây giờ xem ra, không cần lo lắng!"
Lão Phùng ‘phì’ một tiếng vui vẻ: "Chấn Đông, lời này của cậu nghe thật có thể làm người khác ê răng."
Manh Manh đã muốn hoan hô một tiếng, bỏ xuống vật trong tay, trực tiếp nhào tới: "Ba!" Phương Chấn Đông lưu loát đón được tiểu nha đầu, ôm cô xoay một vòng mới buông, chỉ chỉ cái trán của cô: "Tiểu nha đầu không lương tâm, cũng không nghĩ đi thăm ba mẹ, ba còn phải đến đây thăm con."