Sài Tử Hiên xuống trực thăng liền thấy chị mình: "Sao chị lại đến đây?" Sài Tử Hinh đưa tay vỗ vỗ đầu anh: "Còn hỏi chị sao lại đến đây, mạng nhỏ này của em thiếu chút nữa đã đánh mất, nếu ba biết, em sẽ gặp phiền toái đó."
Sài Tử Hiên cười ha hả, đưa tay ôm lấy Sài Tử Hinh: "Chỉ cần chị không mật báo, ba làm sao có thể biết." Sài Tử Hinh không có cách lắc đầu: "Em nha! Đi thôi! Chị đưa các em trở về, xe của em đã bảo người ta kéo về rồi."
Ánh mắt Sài Tử Hiên lấp lánh, quay đầu nhìn lại, Sài Tử Hinh lại vỗ anh một cái: "Nhìn cái gì? Đàn em của em sớm đã đi rồi." Sài Tử Hiên không khỏi có chút thất vọng.
Vệ Hiểu Phong lại đi tới nói: "Cám ơn cậu đã chăm sóc Manh Manh." Sài Tử Hiên lắc đầu: "Manh Manh không cần em chăm sóc, cô ấy rất tuyệt." Vệ Hiểu Phong không khỏi nở nụ cười: "Đúng, em ấy rất tuyệt." Quay lại gật gật đầu với Sài Tử Hinh: "Tổng giám đốc Sài, sau này còn gặp lại." Xoay người nhanh chóng rời đi, tia nắng ban mai vừa hé, dừng ở trên lưng anh, Sài Tử Hinh bỗng nhiên cảm thấy, chàng trai này thực khiến người ta khó quên, nhưng mà, làm sao anh ta lại biết mình chính là tổng giám đốc Sài.
Vệ Hiểu Phong lên xe, Phương Nam liền gọi điện thoại tới: "Manh Manh thế nào?" Nhớ đến Manh Manh vừa rồi xuống trực thăng, bộ dáng lén lút nháy mắt cùng anh, Vệ Hiểu Phong không khỏi cười nói: "Mẹ không cần lo lắng, tiểu nha đầu như rồng như hổ, rất tốt, chỉ là quá mệt mỏi, cũng chỉ khổ cho Phùng Ki của con bé." Phương Nam cũng không nhịn được cười một tiếng: "Con nhóc này..."
Vệ Hiểu Phong thật sự là người hiểu biết Manh Manh nhất, Manh Manh đúng là có chút phát sốt, nhưng không đến nổi nghiêm trọng, chẳng qua dầm mưa thời gian dài có chút lạnh thôi, từ nhỏ rèn luyện cơ thể, thể chất Manh Manh so với ai khác đều tốt hơn, nhưng ở trước mặt Phùng Ki, liền giống như người bị bệnh nan y, bộ dáng yếu ớt nhu nhược.
Nếu để em trai Phương Tuấn của cô nhìn thấy, sẽ một cước trực tiếp đem chị gái đá xuống giường, cô hết lần này đến lần khác giả bộ, cố tình để Phùng Ki chăm sóc, Manh Manh yếu đuối nằm úp sấp trong lòng anh, khiến Phùng Ki thật đau lòng, chốc chốc đưa tay sờ sờ cái trán của cô, lát sau lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc nữa lại dùng cái trán của mình dán lên cái trán của tiểu nha đầu, thử xem độ ấm có giống nhau không, nên đã không phát hiện ánh mắt gian manh của tiểu nha đầu kia, anh vừa tới gần, cô liền híp mắt hưởng thụ.
Manh Manh từ nhỏ ghét nhất bị bệnh, khi bị bệnh, tính tình bướng bỉnh hơn, không tiêm, không uống thuốc, trước đây đều là cha cô, đem cô đặt trên đầu gối, bàn tay to giữ lấy cái cổ nhỏ của cô, ép cô uống thuốc nếu không tiêm, dù sao cũng là lớn mạnh hơn nhỏ, sau này trở về thành phố B, bà Phương sợ nhất cô sinh bệnh, vừa nhuốm bệnh, trong nhà đều bị cô ép buộc lộn xộn cả lên.
Bà Phương làm sao có thể giống như Phương Chấn Đông, ấn cháu gái bảo bối xuống mà đổ thuốc, chỉ biết dỗ, nhưng dỗ căn bản vô dụng, Phương Nam trực tiếp ra trận, bị đôi mắt ướt sũng vô cùng đáng thương của tiểu nha đầu, chơm chớp mắt nhìn, cũng chạy trối ૮ɦếƭ, cuối cùng là Vệ Hiểu Phong, ấn cô đổ thuốc.
Một nha đầu phải quấy phá đến như vậy, mà trước mặt Phùng Ki, nhu thuận vô cùng, bảo tiêm thì tiêm, bảo uống thuốc thì uống, nói phải nghe lời liền nghe lời, có đôi khi trong lòng bà Phương cũng hơi so đo, nói tiểu nha đầu là cô nhóc không có lương tâm.
Hiện tại tiểu nha đầu không lương tâm này, đang híp mắt hưởng thụ Ki ca ca hầu hạ, Phùng Ki trực tiếp đem cô đưa vào trong bệnh viện khám gấp, bác sĩ tuổi hơn năm mươi, mang ống nghe nghe bệnh, nghe xong tim tiểu nha đầu đập, mạch đập nhịp nhàng, lại thử nhiệt kế, sau đó nói: "Không có việc gì, về nhà nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi, chỉ là cảm lạnh, uống chút thuốc là được, trở về tốt nhất nấu chút canh gừng uống, đổ mồ hôi là khỏe."
Nói đơn giản vài câu như vậy, bảo Phùng Ki đem tiểu nha đầu đưa đi, bác sĩ nói thoải mái, nhưng Phùng Ki lại không thế nào hiểu được, bình thường hoạt bát nói cười, lúc này tiểu nha đầu lại ủ rũ không tinh thần, anh có thể không lo lắng sao, nhưng mà ông bác sĩ kia thật sự là chủ nhiệm rất nổi danh, uy tín, khiến anh không thể không tin, bởi vậy chỉ có thể bế tiểu nha đầu về nhà, dọc đường còn cố ý ghé qua chợ sáng, mua gừng, còn mua mấy thứ đồ ăn tiểu nha đầu thích ăn.
Vào cửa, đem tiểu nha đầu đặt ở trên giường, tiểu nha đầu lại ôm cổ của anh không buông tay, Phùng Ki cúi đầu nhìn nhìn cô, dỗ một câu: "Manh Manh ngoan, anh đi nấu canh gừng cho em, chút nữa sẽ trở lại..." Thời điểm tiểu nha đầu sinh bệnh thích nhất níu giữ người.
Manh Manh chu miệng, nháy mắt mấy cái làm nũng: "Nhưng mà người ta muốn tắm bồn, trên người ngứa không thoải mái." Phùng Ki tức giận chỉ chỉ cái trán của cô: "Biết không thoải mái là tốt rồi, xem em lần tới còn dám đi leo núi nữa không, một cô nhóc mà tham gia Câu lạc bộ leo núi cái gì." Miệng nói xong, vẫn là ôm cô, đi về hướng toilet.
Đem cô đặt trên bồn cầu, bắt đầu mở nước, ngôi nhà này là vào sinh nhật Manh Manh mười tám tuổi, cô của cô tặng làm quà, cũng là phần thưởng cô đậu đại học, nơi này cách trường học rất gần, bình thường Manh Manh cũng không ở, chủ yếu là do bà Phương lo lắng, sợ cô cháu gái bảo bối của mình ăn không ngon, mỗi ngày vẫn bảo cô về Phương gia ăn cơm.
Đa số thời điểm, cơm tiểu nha đầu cũng không cần nấu, ngôi nhà này, trước mắt mà nói, cũng chỉ khi Phùng Ki đến đây, Manh Manh mới có thể ở lại một đêm.
Mặc dù không ở thường, nhưng phương tiện cuộc sống đầy đủ, lúc trước khi Phương Nam tìm người trang hoàng, người nhận việc nhìn chung rất chu đáo, phòng ở là do hai kiến trúc sư thiết kế, toilet bên trong phòng ngủ có bồn tắm lớn là cố ý xây, bởi vì tiểu nha đầu thích tắm bồn, nhưng mà chân chính dùng tới, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Phùng Ki xả đầy nước, ở trong nước nhỏ hai giọt tinh dầu ‘huân y thảo’, mới đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, đã bị tiểu nha đầu túm góc áo, Phùng Ki nhìn lại cô, tiểu nha đầu chớp đôi mắt to, vô cùng đáng thương nhìn anh: "Ki ca ca, người ta không có sức."
Phùng Ki quét cô liếc mắt một cái, có chút không được tự nhiên, trước đây anh từng giúp cô tắm qua, nhưng khi đó tiểu nha đầu vẫn là đứa nhỏ, hiện tại... ánh mắt Phùng Ki dừng ở trên người cô.
Quần áo tiểu nha đầu mặc đã để trên xe anh, bây giờ trên người cũng là rỗng ruột, tiểu nha đầu vừa lên xe, liền chui ra ghế sau đem quần áo ướt sũng trên người cởi hết, đến bệnh viện đều là lấy áo khoát quân đội bọc lại, ở bệnh viện, cũng chỉ là đem áo khoát quân đội mở ra một chút, để cho bác sĩ khám, lúc này, Phùng Ki mới chậm chạp phát hiện, tiểu nha đầu bên trong căn bản cái gì cũng không có, là rỗng ruột.
Quần áo của Phùng Ki lại rộng, ở trên người tiểu nha đầu mà phất phơ, vừa rồi còn không để ý, lúc này cô ngồi ở trên bồn cầu, vạt áo tự nhiên rộng mở, một đôi chân dài thẳng tắp trong suốt của tiểu nha đầu lộ ở bên ngoài, tuy rằng chỉ là vô tình, nhưng thấp thoáng như ẩn như hiện, vẫn khiến Phùng Ki không khỏi xoay đầu một lát, mặt có chút nóng, nhưng mà vẫn đem cô ôm lấy bỏ vào bên trong nước ấm, ồm ồm nói: "Đem quần áo cởi ra, đừng ngâm lâu quá."
Nói xong, vội vàng đi ra ngoài, Manh Manh ngồi ở bên trong bồn tắm lớn nhiệt khí bốc lên, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, bộ иgự¢ no đủ rất đẹp trong bộ quần áo rộng thùng thình, từ bên cạnh có thể nhìn thấy đầy đủ hình dạng tốt đẹp, không khỏi nghiêng đầu nở nụ cười...
Phùng Ki ra khỏi cửa toilet, đến phòng bếp, lấy gừng mở vòi nước rửa sạch, cạo vỏ, cắt thành gừng sợi. Đặt ở trong nồi, nấu canh gừng cho tiểu nha đầu, xung quanh nhiệt khí quay cuồng. Trong đầu anh không khỏi lướt qua bộ dáng vừa rồi của tiểu nha đầu, trong bộ quần áo rộng của anh, bộ иgự¢ hoàn mỹ rất đẹp, cùng với cặp chân dài trắng nõn kia...
Phùng Ki bỗng nhiên lắc đầu, mình gần đây làm sao vậy, luôn thường xuyên nhớ tới tiểu nha đầu, nấu xong canh gừng, mang ra ngoài, đem nồi cháo thịt nạc để lên, mở lửa nhỏ hâm lại, rồi bưng canh gừng vào phòng ngủ, trên giường không có bóng dáng tiểu nha đầu.
Phùng Ki buông canh gừng, đẩy cửa toilet ra, chỉ nhìn thoáng qua bên trong liền nhanh tay khép lại: "Manh Manh, Manh Manh..." Phùng Ki kêu vài tiếng, tiểu nha đầu không có động tĩnh, phỏng chừng là đang ngủ.
Phùng Ki thật đúng là khó khăn, tiểu nha đầu ngủ quên, khẳng định không được, lát sau nước lạnh, bệnh của tiểu nha đầu sẽ nặng hơn, mà mình đi vào cũng không được, vừa rồi nhìn qua, đã thấy thân hình trắng bóng bên trong bồn tắm lớn.
Nhưng mà Phùng Ki cũng chỉ do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi vào, cố ý nghiêng nghiêng đầu không nhìn, đưa tay đem tiểu nha đầu từ trong nước mang ra, túm một cái khăn tắm lớn bao lấy, rồi bế đi ra.
Đem tiểu nha đầu đặt ở trên giường, lấy chăn bọc lại, sờ sờ mái tóc ướt sũng của cô, lại đi vào cầm khăn tắm ra, lau tóc cho cô, tóc tiểu nha đầu vừa dài lại vừa mượt, cũng rất mềm mại, xuyên qua kẽ tay anh, giống như tơ lụa tốt nhất, làm người ta yêu thích không thể buông tay...
Phùng Ki mất chút thời gian, mới đem tóc tiểu nha đầu lau khô, buông khăn tắm, không khỏi bật cười, anh lộn xộn như vậy, tiểu nha đầu một chút tỉnh lại cũng không có, đang ngủ say.
Bàn tay to của Phùng Ki nhẹ nhàng dừng trên gương mặt của cô, thật lạnh, sốt đã lui, tay Phùng Ki lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dừng ở môi cô, ngũ quan của tiểu nha đầu thật rất tinh xảo, mỗi một chỗ đều giống như là trên trời ban ân, môi đỏ xinh đẹp lưu động trong suốt, làm Phùng Ki nhớ tới quả anh đào hồng mềm trên núi, làm cho người ta không tự chủ được tò mò hương vị, rốt cuộc là ngọt hay là chát...
Tay anh không khống chế được vuốt một chút, tiểu nha đầu bỗng nhiên hé miệng, ở ngón tay anh, liếm một cái... Cái loại cảm giác bị ấm áp ướƭ áƭ bao lấy này, làm Phùng Ki khẽ rên một chút, thân thể tự nhiên phản ứng sinh lý, khiến Phùng Ki nhanh chóng rút ngón tay ra, lại nhìn tiểu nha đầu, ánh mắt cũng chưa mở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn còn chép vài cái, hoàn toàn chính là hành vi vô thức.
Phùng Ki không khỏi nhẹ nhàng thở ra, còn chưa bình tâm lại, chân của tiểu nha đầu nhấc lên, đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía anh, chăn bị cô mở ra, khăn tắm trên người sớm phân tán, lộ ra tấm lưng trắng nõn, thắt lưng có độ cong duyên dáng, phía dưới...
Phùng Ki nhanh chóng đứng lên, không quay đầu, đem chăn một lần nữa quấn lại trên người tiểu nha đầu, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, cửa đóng lại, Manh Manh liền mở mắt ra, cúi đầu nhìn nhìn thân thể xinh đẹp của mình, cô đối với thân thể của mình tương đối tự tin.
Cô của cô nói, Ki ca ca giống như chàng trai đầu gỗ ngốc nhếch vậy, biện pháp tốt nhất khiến anh thông suốt, chính là câu dẫn anh trên giường, chờ gạo nấu thành cơm, Ki ca ca muốn chạy cũng không được, Manh Manh vô cùng đồng ý.
Hơn nữa, có vẻ hiệu quả khá tốt, ít nhất Ki ca ca đã xem cô là nữ nhân, cô chỉ sợ, anh đối mình một chút mơ màng cũng không có, vậy thì tiêu rồi.