Anh sẽ đợi em trong hồi ức - Chương 33

Tác giả: Tân Di Ổ

Chỉ trách em quá ngây thơ
Diêu Khởi Vân nói, anh thích nhìn dáng vẻ cô lúc ngủ.
Sau khi về nhà, Tư Đồ Quyết chui tuột vào trong buồng tắm đóng cửa lại. Cô đứng nhắm mắt trước gương, muốn trông thấy dáng vẻ mà anh thích ngắm rốt cuộc ra sao. Tiếc rằng cô hết nhìn bộ dạng mình ti hí mắt quái đản đứng trước gương, lại thấy tối sầm cả lại vì nhắm tịt mắt. Cứ như vậy, cô cũng hơi nản lòng, e rằng vĩnh viễn sẽ không được trông thấy dáng vẻ mình khi ngủ. Hoặc có thể nói, cô sẽ chẳng bao giờ có được dáng vẻ anh mong đợi trong lúc tỉnh táo.
Thực ra, cô hiểu ý anh. Nhớ lại những giọt lệ của Đàm Thiếu Thành cùng ánh mắt kinh ngạc của bạn bè hôm đó, cô cũng thấy mình nhe nanh múa vuốt, ỷ thế ép người vậy là sai. Anh đi rồi quay lại cũng là bất đắc dĩ, bởi còn yêu cô nên không nỡ đi thẳng, nhưng cuối cùng cũng có chút thất vọng vì cô.
Dọc đường về cả hai đều im lặng, chẳng ai muốn nhắc lại vụ cãi vã vừa nãy. Vừa về tới nơi, cha mẹ cô đã đi nghỉ cả, chỉ có mỗi cô Diêu nghe tiếng kẹt cửa bèn dậy khoác áo ra xem. Đánh răng rửa mặt tắt đèn xong, Tư Đồ Quyết vẫn trằn trọc trên giường như cá trên chảo mỡ. Thà như trước kia, hai người cãi lộn đến đỏ tía tai, tiếng bấc tiếng chì chọi nhau chan chát còn hơn. Đôi bên cứ song song im lặng thế này cô không chịu nổi, càng chẳng chịu được sự im lặng này kéo dàu mãi đến bình minh.
Cô không nén nổi, chỉ nôn nóng muốn trò chuyện cùng anh. Hàng ngày, phòng anh thường không khóa trong. Có lúc cũng lạ, người ta càng muốn cẩn thận đề phòng lại càng phải làm ngược lại. Chính anh cũng từng nói: hễ khi nào chốt chặt cửa, ấy là lúc bên trong có chuyện mờ ám. Lúc trước cô từng trêu anh là “lạy ông tôi ở bụi này”, nhưng thực sự trong sạch thì nào sợ gì kẻ khác nghĩ quàng nghĩ xiên, cả nhà chỉ có mình cô hay tùy tiện vào phòng không khóa cửa thôi.
Trong phòng tối mịt,Diêu Khởi Vân đã thi*p đi, cảm thấy có người vào mới chợt giật mình tỉnh giấc. Anh hỏi giọng khan khàn:
- Tư Đồ Quyết , em uống nhầm thuốc à….Có chuyện gì vậy, sao chân em lạnh thế?
Khi bàn tay lành lạnh của anh nắm chặt lấy chân cô ủ cho ấm lại, Tư Đồ Quyết chợt thấy mình chẳng muốn nói gì nữa. Còn thứ ngôn ngữ nào chân thành hơn được da thịt dán chặt vào nhau? Cô chỉ muốn móc tim mình cho anh nhìn tận mắt sờ tận tay, xem đây, đây chính là trái tim cuồng nhiệt của em.
Thoạt đầu Diêu Khởi Vân còn tránh né:
- Suỵt, đừng quậy, sắp hai giờ rồi, cẩn thận cha mẹ em nghe thấy đấy…..
Lúc cha mẹ cô có nhà, bọn họ rất hiếm khi làm bừa vì quá nguy hiểm, vả lại nửa đêm nửa hôm, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể bị phát hiện. Nhưng lúc này Tư Đồ Quyết cứ sấn tới, bất chấp tất cả, mãi rồi anh cũng chẳng buồn băn khoăn nhắc nhở cô nữa. Hai người ngấu nghiến ăn tươi nuốt sống nhau, bao lời muốn nói đều hóa thành ngôn ngữ cơ thể cuồng nhiệt, quấn quýt như vậy, xâu sắc như vậy, tựa hồ nhờ đó người kia có thể cùng sinh sôi theo cốt tủy của mình, giống như một cặp sinh đôi dính liền, nếu tách ra thì sẽ ૮ɦếƭ.
Tư Đồ Quyết chẳng biết mọi người đang ngủ liệu có nghe thấy tiếng động khả nghi nào không, cô chợt nảy ra một ý nghĩ điên cuồng: nếu bây giờ cha mẹ biết được bắt quả tang tại trận cũng hay, như vậy đỡ được bao nhiêu quá trình và băn khoăn có nghĩa lẫn vô nghĩa. Cha mẹ cô khó mà chấp nhận được ngay, nhưng sớm muộn rồi cũng sẽ xuôi thôi. Con gái rượu của họ đã lén lút với Diêu Khởi Vân không chỉ một mà rất nhiều lần, cô khăng khăng muốn ở bên anh, đây chính là sự thật duy nhất. Chờ đợi chờ đợi, nghĩ tới chặng đường tương lai còn dài dằng dặc, còn bao nhiêu biến cố, cô chẳng đợi nổi.
Có một khoảnh khắc cô cảm thấy suy nghĩ của anh giống cô, về kích động của anh thấp thoáng sự kiên định bất chấp tất cả. Nhưng khi bọn họ đầm đìa mồ hôi cùng định thần lại, thấy màn đêm vẫn phẳng lặng mượt mà như lụa - tấm lụa mát lạnh đó phủ lên người, đánh thức những kẻ từ chín tầng mây rớt xuống, khuyên họ đừng thất vọng.
- A Quyết, đợi ba năm nữa chúng mình tốt nghiệp rồi, anh sẽ nói với cô chú Tư Đồ xin cưới em. Dù họ nghĩ sao anh cũng sẽ chứng minh cho họ thấy, anh không để em phải chịu khổ đâu.
Tay anh nắm chặt lấy tay cô, kiên định mà mạnh mẽ, có điều lúc khẽ khàng siết tay anh, trong lòng cô lại buồn bã.
Ba năm. Đối với một cô gái trẻ như cô, đó là một khái niệm xa xôi biết mấy, dằng dặc đến mơ hồ, tựa rặng núi trùng trùng trải ra trước mặt vậy, nhìn lên chỉ thấy sương khói mịt mù, không sao hình dung được.
Sau bữa sinh nhật Ngô Giang, mãi đến hôm thi nghiên cứu sinh cô mới gặp lại Đàm Thiếu Thành. Rất tréo ngoe, số báo danh của cô ta lại ở ngay trên cô, nên ngồi theo thứ tự, chỉ cần ngẩng đầu cô đã trông thấy tấm lưng thẳng đuỗn, bờ vai gầy mỏng, cùng mái tóc đuôi ngựa được buộc rất chặt bằng một sợi thun đen. Chính Tư Đồ Quyết cũng không hiểu sao mình lại quan sát cô ta kĩ đến vậy. Mấy buổi gần đây cô ta vẫn nghỉ học, nghe nói bị ốm. Theo nguồn tin mà mấy bà tám của lớp hóng được thì cảnh khổ vẫn đeo đẳng cô ta không dứt, ban đầu là nhà có chuyện, trở về chỉ kịp dự tang cha, vất cả lắm mới lại lên trường thì lại đổ bệnh, người gầy như que củi. Tuy hàng ngày Đàm Thiếu Thành không mấy thân thiết với ai, nhưng con người ta đa phần chỉ ghen ghét với những người tầm tầm như mình, ai lại đi so đo với một người có sộ phận bi thảm như nhân vật trong phim “Tri âm” làm gì?
Lúc giám khảo phát giấy, Đàm Thiếu Thành quay xuống chuyền giấy thi, Tư Đồ Quyết bèn ngượng nghịu nhìn lảng ra chỗ khác. Cô vốn là kẻ quang minh chính đại, họa hoằn lắm mới làm mấy việc “hổ thẹn”, nhất là hành động lén lút thậm thụt thế này. Nhưng Đàm Thiếu Thành vẫn thản nhiên đặt tờ giấy xuống, chẳng nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Chuông tính giờ vừa reo, Tư Đồ Quyết bèn hít vào một hơi thật sâu, tập trung chú ý vào giấy thi. Vốn thích thi cử, lần nào thi cũng chuẩn bị rất kĩ, Tư Đồ Quyết hiếm khi thi trượt, vả lại đối với vô mỗi kì thi chính là một cơ hội để chứng minh nỗ lực và năng lực bản thân. Chẳng qua dạo này vì chuyện cãi vã với Diêu Khởi Vân cùng vụ hiểu lầm với Đàm Thiếu Thành sau đó mà tâm trạng cô hơi xáo trộn, lòng đầy tâm sự nên chuyện thi nghiên cứu sinh đành gác qua một bên. Có điều cũng chẳng mấy lo lắng, nói cho cùng thi thố chỉ để bằng chị bằng em mà thôi, cứ bình tĩnh là qua tuốt.
Tư Đồ Quyết đếm từ một đếm bảy, bắt đầu làm bài. Chợt Đàm Thiếu Thành đằng trước bưng miệng ho lên húng hắng. Cô ta bệnh thật hay sao? Tư Đồ Quyết nghi hoặc: lẽ nào trên đời thực có chuyện uất quá mà trở thành bệnh? Vì sao dù hôm trước có buồn bực phát điên, hôm sau cô vẫn trông khỏe khoắn như thường? Mặc kệ cô ta đi! Ngay lúc đầu Tư Đồ Quyết đã xem qua đề thi một lượt, chẳng hiểu sao đề thi lần này rất lắt léo, khiến người ta thấy quen quen nhưng không sao tìm nổi đáp án, cô cứ phải đọc lại mới hiểu ý câu hỏi, nhất là càng xuống dưới đề bài càng thêm mơ hồ. Cô muốn xem kẻ ngồi trước mặt mình như không khí, nhưng trong “không khí” vẫn có những thứ ảnh hưởng đến cô, tiếng khò khè khe khẽ trong cổ họng cố nén cơn ho, tấm lưng gầy đến mức độ lộ cả cột sống. Nghe thấy tiếng lật giấy loạt soạt, Tư Đồ Quyết thầm nghĩ: tiến độ làm bài của cô ta nhanh hơn mình rồi sao? Đang lúc nông nóng, cây 乃út máy cô vẫn dùng quen lại dở chứng, mỗi lần dừng 乃út là vón cục lại, khiến cô chỉ muốn quăng phéng 乃út ra cửa sổ, đổi cây khác cho rồi. Nhưng mấy cây khác ngòi lại quá nhỏ, thấy cũng khó chịu….
Vừa ra khỏi phòng thi, thấy Diêu Khởi Vân gọi tới hỏi thăm tình hình làm bài, cô liền ấm ức than thở một hồi. Xem như cô giở tính tiểu thư vì làm bài không ưng ý, anh chỉ an ủi mấy câu rồi nói luôn: tối nay Tam Bì mời cơm, có định đi hay không?
- Không đi!
Tư Đồ Quyết đáp liền, chẳng buồn nghĩ ngợi. Hôm qua Tam Bì cũng đã bắn tin qua Ngô Giang cho cô biết việc này. Ý anh là lần trước mình gây rắc rối khiến sinh nhật Ngô Giang mất vui nên tự bỏ tiền túi ra mời khách, gọi cho cả cô và Đàm Thiếu Thành, để hai người nể mặt mọi người mà ngừng căng thằng với nhau, bỏ qua chuyện này đi.
Từ Diêu Khởi Vân, Tư Đồ Quyết đã xác minh được Tam Bì đúng là kẻ ton hót với anh chuyện cô tới nhà Trâu Tấn, anh ta chỉ khuyên để Khởi Vân lưu ý, còn nhất định không chịu tiết lộ nguồn tin. Kẻ cố chấp như Khởi Vân cũng có những nguyên tắc riêng, người ta kể gì với mình, bất kể có tin hay không, anh cũng chưa chắc đã đi nói cho đương sự biết dù đương sự đó là cô đi nữa. Anh hiểu tính tình cô, cũng chẳng muốn Tam Bì khó sử, đâu ngờ cuối cùng mọi chuyện lại rối tung cả lên.
Tuy đã hòa giải cùng Khởi Vân, không nhắc lại mấy chuyện đó nữa, nhưng đối với Tam Bì cô vẫn không khỏi dè chừng. Mọi ngày cô đối với anh ta không tệ, lúc anh thất tình, chán đời than vãn đến mức bạn bè bên cạnh phát phiền, chỉ có cô kiên nhẫn nghe anh kể lể từ đầu đến cuối rồi tìm lời an ủi. Giờ đây, ngoài mặt anh ta vẫn tươi cười nhưng cô đã chẳng chịu nổi tâm địa của kẻ nhắc Khởi Vân nên “lưu ý” này nữa. Vả lại vì sao anh ta biết được vẫn còn là bí ẩn, ngày nào còn chưa tìm ra nguyên nhân, ngày đó cô còn thấy bứt rứt khó chịu, tựa hồ bị một ánh mắt âm thầm theo dõi phía sau lưng. Còn Đàm Thiếu Thành và cô vốn đã chẳng phải bạn bè thì nói gì tới chuyện nối lại quan hệ, có mời cơm cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, chỉ diễn được màn kịch vờ vĩnh vô vị mà thôi.
“Tam bì cũng có ý tốt thôi, em không muốn làm bạn với anh ấy nữa sao?” Khởi Vân thở dài nói.
Tư Đồ Quyết cũng nghiến răng cố nén tiếng “Phải”, vội đáp: “Cứ bảo là em đau đầu phải ở nhà nghỉ ngơi, anh thích đi thì đi đi.” Nói xong cô liền cụp máy.
Về tới nhà, cha cô vẫn bận dự lễ kỷ niệm Cửu An Đường tròn mười lăm năm thành lập nên vắng mặt, chỉ có mẹ tranh thủ ăn cơm cùng cô. Thấy con gái ăn được tí chút đã buông đũa, mẹ cô nhớ tới bài thi nghiên cứu sinh hôm nay bèn hỏi thăm tình hình. Tư Đồ Quyết chỉ lắc đầu.
“Phàm chuyện gì có chuẩn bị thì nên, không chuẩn bị thì đừng hòng, dù thi cử ra sao thì cũng phải gặp thầy giáo trước, vậy sẽ yên tâm hơn chứ. Giáo sư Cao tốt tính lắm, năm xưa thầy cũng dạy mẹ, nghiên cứu sinh của thầy nhất định là chất lượng, con muốn thi vào đó thì cha mẹ cũng nên ngỏ ý trước với thầy.” Bà Tiết đưa cho cô một tấm card, nhẹ nhàng nói:
- Con dành thời gian tới gặp thầy Cao chút đi, có cần mẹ đi cùng không?
Tư Đồ Quyết liền nhăn mũi đẩy tấm card lại:
- Thầy ấy chẳng thích bày vẽ đâu, thế này giống như là đi cửa sau ấy, con không muốn!
Bà Tiết bực bội mắng cô tính khí trẻ con không biết cư xử, nhưng cô vẫn khăng khăng chẳng chịu vâng lời. Không lay chuyển được nổi đứa con gái kiêu ngạo của mình, bà chỉ biết lắc đầu.
Theo cô thấy, lệ đến nhà thầy cô kiểu biếu xén để đỗ vào làm nghiên cứu sinh cũng hệt như luật ngầm đổi tình lấy điểm giữa thầy giáo với nữ sinh. Đành rằng chuyện này vẫn có nhan nhản nhưng đó là chuyện của người khác, họ làm vậy cô cũng mặc kệ, có điều cô không thể làm thế. Những ngày công bố kết quả càng gần, đám bạn học lại càng nhiều người bàn tán về chuyện này. Sinh viên trường cô vẫn cạnh tranh ráo riết với nhau để được tuyển thẳng lên thạc sĩ, trong đó khoa Dược là ác liệt nhất.
Nếu Trâu Tấn họa hoằn lắm mới hướng dẫn thạc sĩ khiến phần lớn mọi người chỉ biết ngậm ngùi ao ước thì muốn đỗ vào làm đệ tử giáo sư Cao Hạc Niên lại chỉ cần cố gắng đạt được thành tích nhất định. Nói vậy nhưng làm không phải dễ, bởi rất nhiều người vẫn chẳng với tới được. Vả lại nghe nói giáo sư Cao và Trâu Tấn đều lựa chọn nghiên cứu sinh rất nghiêm khắc, những học sinh không thuộc hàng top đừng hòng chen chân vào được. Hạnh kiểm, thành tích học tập và thi đua của Tư Đồ Quyết đều dẫn đầu, nhưng vừa rồi làm bài không vừa ý khiến cô cũng hơi hoang mang. Nếu thật sự thi rớt, kéo tuột điểm xuống, có khi lại tụt ba bậc chứ chẳng đùa, vả lại không chừng còn có những đối thủ ưu tú khác ở bên ngoài trường khiến giáo sư Cao phải cân nhắc, chỉ cần sểnh ra chút là đã trượt khỏi danh sách rồi.
Lúc quyết định đổi ý thi vào làm đệ tử giáo sư Cao, cô cũng đã gửi thư điện tử cho thầy nhưng vẫn chưa thấy hồi âm. Trong khi chờ đợi, cô cũng hơi băn khoăn: thầy Cao hay Trâu Tấn đều là người của khoa, đồng thời là những chuyên gia đầu ngành. Chẳng nói Trâu Tấn, nếu cả bên giáo sư Cao cũng trượt nốt thì dù có thuận lợi làm nghiên cứu sinh cô vẫn ấm ức. Bà Tư Đồ đã mấy lần trách cô không hiểu nhân tình thế thái, chuyện gì đáng thì phải làm thôi, muốn sang song ắt phải bắc cầu Kiều. Rất lâu sau, đến cô cũng thấy bức email của mình gửi cho thầy thật quá đạm bạc, còn e rằng như vậy không được lễ độ lắm, nhưng cô vẫn không có ý định “chùa thầy”. Có điều chắc cô phải tới thăm giáo sư Cao, đề đạt nguyện vọng muốn thi vào làm nghiên cứu sinh của thầy. Dù sao trước khi theo mệnh trời cứ nên làm hết sức mình, nếu cuối cùng thật sự không được thầy chấp nhận, cô sẽ chẳng hề oán thán.
Nghĩ vậy, cô bèn gọi điện cho giáo sư Cao. Sau khi được chấp thuận, cô liền tới gặp thầy ở phòng làm việc. Thầy Cao Hạc Niên là vị giáo sư già nổi tiếng ở khoa, sau khi về hưu, rời khỏi vị trí lãnh đạo khoa, ông được mời trở lại làm nhiệm vụ giảng dạy, có thể nói trong lĩnh vực giáo dục, ông cũng rất có kinh nghiệm. Hồi năm thứ ba, cô đã được thụ giáo ông hai môn Sinh vật học và Dược dụng thực vật. Ai nấy đều biết giáo sư Cao đức cao vọng trọng, kiến thức uyên thâm, tiếc rằng ông nói tiếng phổ thông còn pha quá nhiều giọng quê mình nên hết cả một kì cô và đám bạn cùng lớp chỉ nghe câu được câu chăng.
May mà nội dung thi chủ yếu nằm trong giáo trình, thầy Cao cũng không làm khó sinh viên, ra đề ngắn gọn và súc tích nên mọi người mới qua truông trot lọt. Có thể nói giáo sư Cao và Trâu Tấn giờ đây đang như mặt trời chính ngọ, nổi tiếng như cồn nhưng sự cần mần và chuyên nghiệp của thầy Cao cũng được toàn thể giáo sư và sinh viên vô cùng kính trọng.
Giáo sư Cao vẫn hiền hòa như vậy, vừa vào cửa đã kêu cô ngồi xuống rồi hàn huyên chuyện gia đình mấy câu. Ông hệt như một bề trên đôn hậu,chẳng hề có vẻ ta đây. Hiểu ra mục đích tới thăm của cô, ông bèn khiêm nhường cảm ơn cô đã tỏ ý muốn làm đệ tử của mình rồi nói:
- Hồ sơ của em, thầy đã xem qua rồi. Em rất ưu tú, những sinh viên xuất sắc như vậy….dù muốn ghi danh vào làm nghiên cứu sinh của phó khoa Trâu Tấn cũng rất có hi vọng mà.
Tư Đồ Quyết ngẩn người rồi nhoẻn cười, cố làm vẻ tự nhiên:
- Thầy Trâu bận nhiều việc lắm ạ, em thấy làm học trò của thày sẽ học hỏi được nhiều hơn.
Giáo sư Cao xoa xoa mái đầu bạc phơ của mình, cười nói:
- Thầy cũng thích các sinh viên ưu tú, nhưng thầy già mất rồi, còn giáo sư Trâu trẻ tuổi, tài năng đương chín, em vẫn quyết định làm học trò ông lão này sao?
- Tất nhiên rồi ạ, em chỉ sợ thầy chê thôi.
Tư Đồ Quyết vội gật đầu.
- Thầy hết sức hoan nghênh, đồng thời cũng rất tin tưởng vào thành tích của em. Em có tư chất lắm, chỉ cần cố gắng lên dĩ nhiên sẽ thênh thang tiền đồ thôi. Ngành y nước ta đang rất cần sức trẻ. Hậu sinh khả úy mà, tốt lắm, tốt lắm.
Theo ý giáo sư Cao, có lẽ chỉ cần thành tích của cô đạt tiêu chuẩn là được. Tư Đồ Quyết xin phép ra về, một lòng một dạ chờ công bố thành tích.
Lúc có kết quả, cô cứ bị Khởi Vân chê là sợ bóng sợ gió, tuy không dẫn đầu nhưng cô cũng xếp thứ ba, cộng thêm điểm số trước đó, vẫn giữ được ưu thế nổi trội. Cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung chuẩn bị cho vòng phỏng vấn cuối cùng. Danh sách những người được tuyển thẳng làm thạc sĩ có gần năm mươi, cuối cùng lọt vào phỏng vấn chỉ được mười người, trong số đó có Đàm Thiếu Thành. Mười người vào vòng phỏng vấn chỉ chọn lựa lấy sáu nên cũng rất căng thẳng, không thể coi nhẹ.
Tối hôm thi, lấy cớ tới trường ôn tập, cô kéo Khởi Vân tới “ Đằng sau thời gian” ngồi. Giờ đây cô chẳng muốn động tới bất cứ cuốn sách nào nữa, chỉ muốn thả lỏng bản thân triệt để. Có điều tay Diêu Khởi Vân đó vẫn buộc cô phải dùng tiếng anh tự giới thiệu thêm lần nữa, cô coi anh như giám khảo, nói nói một hồi bắt đầu phá lên cười, hai người lại đùa giỡn một chặp. Chợt thấy di động reo chuông, cô rút ra nhìn, hóa ra là Trâu Tấn. Tư Đồ Quyết giật thót mình, không hiểu ông ta tìm mình có việc gì, có điều cô chẳng có gì để nói với ông ta cả, bèn ngắt luôn cuộc gọi.
- Ai thế?
Diêu Khởi Vân vừa uống nước vừa hỏi.
Tư Đồ Quyết chẳng buồn xóa nhật kí gọi, liền đưa luôn cho anh xem. Đúng lúc điện thoại reo lên lần nữa, lại vẫn là ông ta. Có điều ông ta cũng là kẻ biết mình biết người, cuộc gọi thứ hai nhanh chóng được ngắt.
- Ông ta tìm em làm gì thế? Em không nghe à?
Diêu Khởi Vân hỏi giọng lãnh đạm.
- Em không nghe đâu.
- Em không định thi vào làm nghiên cứu sinh của ông ta thật sao?
- Đương nhiên, hôm đó đâu phải em nổi nóng bốc đồng nói với Đàm Thiếu Thành vậy đâu.
Tư Đồ Quyết nhăn mặt làm hề:
- Có điều không thi cũng chưa chắc đã tới lượt cô ta. Đến lúc cô ta vừa đau lòng, vừa mất phương hướng, anh nhớ đi an ủi vỗ về người ta nhé.
Dứt lời, nhận ra Diêu Khởi Vân đã sầm mặt xuống, cô vội cười nói:
- Anh sao thế? Em đùa thôi mà.
Diêu Khởi Vân đột ngột thò tay ra thọc lét cô, chọc cho cô cười ré lên, vừa chọc vừa cười nói:
- Khéo thật, anh cũng chỉ đùa thôi. Tư Đồ Quyết, xem em còn láo nữa không nào.
Buổi phỏng vấn hôm sau thuận lợi đến bất ngờ, trưởng ban giám khảo là Trâu Tấn, giáo sư Cao và sáu thầy giáo bộ môn khác cũng nằm trong ban giám khảo. Trâu Tấn phỏng vấn cô về chuyên ngành, ông ta rất chí công vô tư, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế sẵn sàng, đôi bên đối đáp trôi chảy.
Có điều sự thực lại một lần nữa vượt xa tưởng tượng của cô. Buổi phỏng vấn mà cô hết sức tự tin và hài lòng cô chỉ đạt 13,5 điểm, còn Đàm Thiếu Thành luống cuống nói ấp a ấp úng lại đạt được đến 19,5, thiếu 0,5 nữa là đạt tuyệt đối. Điều này chẳng những khiến cô kinh ngạc mà còn hết sức buồn bực vì chênh lệch điểm số quá lớn. Thật không hiểu nổi cô đã mắc lỗi ở đâu: Phát âm tiếng anh sai sao? Có nhẽ đâu thế. Hay kiến thức chuyên ngành không đúng? Cô về mở sách ra so thấy chẳng sai gì cả. Vậy là phong thái lúc phỏng vấn sau? Có thể không nhỉ? Cô không khỏi liên hệ kết quả này với hai cú điện thoại của Trâu Tấn tối hôm trước.
Thật đáng tởm. Chẳng qua cô chỉ phẫn nộ bất bình trong chốc lát rồi nguồi, thắng rất nhiều lần không có nghĩa là lần nào cũng phải thắng. Mà thôi, quan trọng nhất là phân hạng trước khi tính tổng điểm, tuy điểm vấn đáp không cao lắm nhưng tổng điểm cô vẫn trội hơn hẳn trong số mười người lọt vào phòng phỏng vấn, còn Đàm Thiếu Thành xếp thứ hai. Cô thầm nghĩ với số điểm của cô ta, rất có thể cả hai người đều được giáo sư Cao chọn, đồng nghĩa với việc bọn họ lại phải làm việc cùng nhau dưới trướng một vị giáo sư thêm hai ba năm nữa. Công bằng mà nói, đây đúng là một điều chẳng dễ chịu gì. Tư Đồ Quyết bắt đầu nghĩ thật ra nếu Trâu Tấn thu nhận Đàm Thiếu Thành cũng hay, đúng là thầy nào trò nấy.
Tư Đồ Quyết có số điểm cao nhất, được tuyển thẳng vào học thạc sĩ nên cũng nở mày nở mặt ở nhà mấy hôm. Chẳng những mẹ cô mừng rỡ mà ngay cả đến người bận tối mắt tối mũi như cha cô cũng gật đầu đồng thuận để cô tiếp tục học lên. Bà Tiết còn to nhỏ với cô rằng: trước mặt bạn hàng, cha cô luôn khoe con gái thế này thế kia, kì cho người ta phải hùa theo khen ngợi mới thôi. Nhưng ở nhà, để Tư Đồ Quyết khỏi kiêu ngạo nên ông cứ chê con gái học hành chẳng ra sao khiến cô tức tối nói ông chẳng hiểu gì chuyện trên trường trong lớp.
Nói ông Tư Đồ chẳng hiểu gì chuyện trên trường trong lớp cũng không phải. Tuy ông không ở trường cô, nhưng ít lâu sau, Cửu An Đường và khoa Dược lại hợp tác với nhau về phương diện nghiên cứu khoa học, có điều chuyện này mãi tới khi tham gia lễ kỉ niệm mười lăm năm thành lập công ti cô mới hay.
Với ông Tư Đồ Cửu An, lễ kỉ niệm mười lăm năm thành lập Cửu An Đường không chỉ là một ngày đáng nhớ mà còn là dịp để ông ôn lại mười lăm năm gian khổ lập nghiệp và tự tưởng thưởng bản thân cuối cùng đã gây dựng được cơ đồ. Sảnh tiệc hôm đó khách khứa đông nghịt, những nhân vật cốt cán của công ti và đối tác lâu năm, còn các quan chức trong nhiều bộ ngành quan trọng, ai nấy đều ca tụng ngợi khen, náo nhiệt vô cùng. Ông Tư Đồ nở mày nở mặt cùng vợ và hai con đứng giữa đám đông xôn xao chúc tụng, cạn hết ly này tới ly khác.
Họa hoằn lắm Tư Đồ Quyết mới thấy Diêu Khởi Vân ăn mặc chỉnh tề thanh lịch như vậy, vừa đẹp lại vừa lạ. Cô vội tranh thủ lúc mọi người không chú ý, ghé tai nói nhỏ với anh: “ Khởi Vân, anh mặc thế này đẹp lắm, em thích ghê đi.”
Diêu Khởi Vân đỏ mặt, nhìn bộ đầm cổ chữ V của cô, đáp:
- A Quyết, em mặc thế này ѕєχy quá, anh buồn ghê đi.
Tư Đồ Quyết cười khanh khách, khiến bao ánh mắt phải đổ dồn vào. Ai nấy đều khen ông Tư Đồ thật có phúc, phu nhân vừa yêu kiều vừa sắc sảo, hai đứa con cũng như rồng như phụng, chẳng những đẹp đẽ mà còn giỏi dắn. Ông Tư Đồ đã ngà ngà say, cũng quên luôn dặn con gái ba chữ “ đừng khiêm tốn”, vỗ vai Khởi Vân nói:
- Con nuôi của tôi tương lai sẽ thành bác sĩ đấy. Nói lại rồi chỉ Tư Đồ Quyết. Con gái rượu nhà tôi cũng chẳng thua ai, vừa thủ khoa đầu vào nghiên cứu sinh đấy!
Mọi người lại được dịp ca ngợi chủ tịch Tư Đồ khéo dạy con, mấy năm nữa e rằng thềm nhà sẽ bị giẫm nát cả. Cha cô cười sang sảng, “Đâu có, đâu có!”, còn ba mẹ con cô ở phía sau chỉ nhìn nhau vừa tức cười vừa bất lực.
Lẽo đẽo theo cha đi hết chỗ này tới chỗ khác, Tư Đồ Quyết kinh ngạc bắt gặp một gương mặt khá quen thuộc. Mái tóc bạc bơ phờ chỉnh tề, nụ cười nhẫ nhặn, kia chẳng phải giáo sư Cao hay sao? Cô vội cùng cha mẹ tới chào giáo sư. Nghe mọi người trò chuyện, cô mới biết hóa ra sản phẩm trọng điểm mới mà Cửu An Đường nghiên cứu là hạng mục giáo sư Cao tiếp nhận.
Mẹ cô bèn nhân cơ hội cười nói với giáo sư:
- Đúng là có duyên quá, Cửu An Đường được đích thân giáo sư Cao nâng đỡ, Tư Đồ Quyết nhà chúng tôi lại là học trò của thầy, quả thật “ không phải người nhà không chung cửa”.
Thầy Cao cũng tươi cười:
- Bà Tư Đồ khéo nói quá, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác thuận lợi, có điều cháu nhà mình đâu thể vào làm học trò của tôi chứ, cô ấy đã có ghê cao rồi.
Bà Tiết hơi ngỡ ngàng, nhìn sang con gái cũng thấy cô cũng tròn xoe cả mắt.
- Giáo sư nói gì vậy ạ, lẽ nào Tư Đồ Quyết nhà chúng tôi….
- Không phải đâu, bà Tư Đồ yên tâm đi. Tôi chỉ tiết lộ cho các vị biết một tin mừng rằng tuy tôi rất thích các sinh viên ưu tú nhưng thầy hướng dẫn của cháu là phó khoa Trâu. Tên tuổi của phó khoa Trâu chắc hẳn mọi người đã nghe nói, đó là nhân tài kiệt xuất còn trẻ tuổi ở trường tôi đó, muốn đỗ vào làm nghiên cứu sinh của anh ấy cũng khó khăn lắm, lần gần đây nhất anh ấy nhận hướng dẫn thạc sĩ cũng đã bốn năm rồi, Tư Đồ Quyết có năng lực và may mắn lắm mới được chọn đấy!
Giáo sư Cao cười nói.
- Phó khoa Trâu ư?
Bà Tiết chẳng lạ gì cái tên này, ngoảnh mặt thấy con gái cũng ngơ ngác không kém gì mình. Bà lại tươi cười trao đổi với giáo sư Cao thêm một lát nữa rồi mới kiếm cớ kéo con gái qua một bên hỏi nhỏ.
Tư Đồ Quyết nhìn mẹ, chợt nghĩ: lẽ nào mẹ cũng biết lời đồn về những chuyện ong bướm của Trâu Tấn sao? Cô cũng không ngớt than nhầm, toàn giải thích đây đâu phải ý mình, bản thân cũng chả hiểu đầu cua tai nheo gì, có điều vừa định mở miệng lại đột nhiên nhận ra: tuy mẹ cô nghi hoặc nhưng không hề tức giận.
- Chẳng phải con nói đã liên lạc với thầy Cao hay sao? Sao lại thành ra thầy Trâu?
- Con….
- Thật bất ngờ, tiếng tăm của ông ấy cha mẹ đã được nghe nhiều rồi, Trâu Tấn cũng là một nhân tài, mấy năm nay danh tiếng nổi như cồn. Thật ra giáo sư Cao cũng chẳng phải lựa chọn hàng đầu của cha mẹ, người tài giỏi đều kiêu ngạo, ông ấy quen hợp tác với những công ti lớn của nước ngoài rồi, đâu có coi Cửu An Đường ra gì. Giáo sư Cao không ngạo mạn như thế, nhưng ông ấy lại hơi già….
- Giáo sư Cao thuận miệng nói thôi, còn chưa biết thật hay không mà mẹ. Con đi toilet chút đã nhé!
Tư Đồ Quyết thầm nhủ hẳn lý do đau bụng có thể biện minh cho sắc mặt khó coi của cô.
Rảo bước chạy về phía toilet, vừa đóng cửa lại cô đã bấm số gọi cho Trâu Tấn, đối phương cũng đã bắt máy ngay lập tức.
Tư Đồ Quyết hạ giọng, cũng thử giằn cơn giận của mình xuống. Hắn ta thật quá vô sỉ, thậm chí bất chấp cả sự cự tuyệt của cô.
- Tôi đã nói không muốn làm nghiên cứu sinh của ông mà.
Đầu kia Trâu Tấn lên tiếng:
- Tôi nghĩ mình vẫn có tiếng nói trong việc lựa chọn và sắp xếp những sinh viên được tuyển thẳng lên thạc sĩ.
- Ông nhìn nhầm người rồi, đừng hòng đoạt được thứ ông muốn ở tôi.
Cô vốn rất ngưỡng mộ hắn ta nhưng chính hắn ta đã đạp đổ tất cả, đến nỗi cô chẳng thể giữ nổi chút xíu kính trọng nào nữa.
Trâu Tấn hơi chần chư, giọng nói thấp thoáng vẻ giận dữ:
- Em coi thường người khác quá đấy, Tư Đồ Quyết ạ, em cho rằng tôi muốn gì ở em? Em muốn rề rà với lão Cao Hạc Niên đó thật à?
- Tôi thấy giáo sư Cao còn tốt hơn ông vạn lần, ít ra thầy ấy không….ít ra nhân phẩm của thầy ấy còn tốt hơn ông nhiều.
Tư Đồ Quyết độp lại.
Trâu Tấn cười khẩy:
- Tôi nói cho em biết, danh sách nghiên cứu sinh của Cao Hạc Niên đã chốt rồi, thậm chí còn trước cả tôi nữa, trong đó không có tên em đau. Em ngờ nghệch lắm, không biết cứ sinh viên nào từng liên hệ với tôi trong đợt chọn giáo sư hướng dẫn, thì ông ta sẽ tuyệt đối không nhận sao? Thứ mà tôi ưng ý, ông ta nhất định sẽ phản đối.
Tư Đồ Quyết kinh ngạc:
- Tôi mặc kệ chuyện của các người, lẽ nào cả khoa chỉ có hai giáo sư để chọn lựa thôi sao?
Trâu Tấn đãi giọng:
- Tư Đồ Quyết ơi là Tư Đồ Quyết, em vẫn chưa hiểu vì sao điểm phỏng vấn của mình thấp thế đúng không?
- Mấy chuyện đấu đá giữa các người dính dáng gì đến tối, sao lại kéo tôi vào?
Máu nóng đã bốc lên đầu cô.
- Phải, đây là lỗi của tôi. Trâu Tấn ủ rũ. Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với em.
- Xin lỗi, tôi không muốn!
Tư Đồ Quyết gập luôn di động lại. Lúc vén mớ tóc trước trán lên, cô mới nhận ra đầu mình đầm đìa mồ hôi.
Cô rửa mặt rồi đi ra, thấy Khởi Vân đang đứng đợi bên ngoài.
- Rốt cuộc là sao?
Ông Tư Đồ đang uống cùng mấy đồng nghiệp, cô nghe thấy có người giơ ngón tay ca ngợi:
- Nghe nói giáo sư Trâu là một nhân tài, cô Tư Đồ được ông ta coi trọng, thật là đáng nể, mấy năm nữa tốt nghiệp ra trường, Cửu An Đường khác nào như hổ thêm cánh!.
Cha cô cười ha hả.
Tư Đồ Quyết đáp lời Diêu Khởi Vân:
- Em cũng rất muốn biết là chuyện gì đây.
Ánh mắt cô vô tình chạm phải giáo sư Cao, ông ta lại gật đầu tươi cười, khiêm tốn mà hòa nhã.
Cô chợt thấy lạnh cả sống lưng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc