Bạn thân mến của tôi!Trong cuộc rượu đến 3h sáng hôm nọ, bạn rượu vào và bạn nói bạn đang đau khổ cùng cực vì sự mất tự do của bạn. Bạn bảo bạn đang đấu tranh cho sự tự do. Bạn bảo bạn không phải cái thứ phụ nữ ngu ngốc chỉ biết chiều chồng yêu con và từ bỏ mọi sở thích, thói quen cũng như những thú vui lành mạnh của bạn. Bạn dẫn chứng ra hàng loạt những con người đang được tự do trong khi bạn phải bó chân buộc tay trong cuộc hôn nhân đến hồi thoái trào của mình. Lý tưởng và ý tưởng về tự do của bạn được dẫn chứng đầy đủ bằng cô A, chị B có chồng rồi song vẫn bay nhảy đi chơi khắp hang cùng ngõ hẻm. Rồi bạn cũng lại cho rằng bạn không cần bất cứ một hình mẫu nào so sánh khi tôi đưa ra cho bạn 20 ví dụ khác về những người phụ nữ đủ tự do không theo cách bỏ chồng ở nhà lúc 1, 2h sáng để đi chơi với bạn bè. Tức là với bạn, tự do đồng nghĩa với việc được làm những gì mình muốn. Không cần biết điều đó có ảnh hưởng đến người khác hay không. Ồ không, nếu nói thế chẳng hóa ra tôi cũng đang áp đặt bạn ư?
Bạn thân mến!
Tôi – người đàn ông 30 tuổi. Trước kia, tôi cũng không thua bạn về mức độ khát đòi tự do. Suốt 10 đến 15 năm trước khi lấy vợ, tôi không bao giờ về nhà trước 6h chiều. Không buổi tối nào ở nhà. Và luôn về nhà lúc 11h là sớm nhất còn nếu không sẽ đi xuyên đêm. Tôi còn ác liệt hơn bạn ở chỗ, cả khi đã lấy vợ rồi, thời gian đầu, tôi còn hoang mang đến độ tự hỏi liệu mình có khả năng sống chung không? Khi mà tôi bắt đầu nhận ra tôi đang thu hẹp không gian sống của mình. Nhưng rồi tôi hiểu, tự do không phải là muốn làm gì cũng được. Tự do không phải là không có những ràng buộc bắt buộc. Tự do càng không phải là đặt bản thân lên trên cảm xúc của người thân. Bởi sẽ không có tự do đâu nếu bạn muốn đánh một ai đó và bạn đánh họ được ngay. Từ ý muốn đến việc thực hiện được ý muốn đó còn một khoảng cách. Khoảng cách mang tên: Con Người. Nếu ý muốn của bạn chống lại cộng đồng, ý muốn của bạn xâm hại đến lợi ích chung của cộng đồng thì ý muốn đó là ý muốn phát xít, ích kỷ. Giống như Hitler giết người Do Thái vì ý muốn có những người Đức thuần chủng. Cái tự do ấy gọi là tự do tội ác. Bạn nên nhớ, giết một con người không chỉ là cầm đao tước đoạt cuộc sống của họ mà khi bạn dùng ý muốn của mình tước đoạt quyền được sống tử tế của người khác cũng chính là bạn giết họ. Giết một thực thể là tàn ác song giết một tâm hồn, một cuộc hôn nhân, một tính cách, một lòng ham sống của người khác còn kinh khủng hơn nhiều.
Tự do càng không phải là không có những ràng buộc. Không phải là cứ làm đủ trách nhiệm của mình rồi thì bạn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nếu hôn nhân là những trách nhiệm không thôi thì cuộc hôn nhân đó chí nguy rồi. Vì nếu hôn nhân chỉ là trách nhiệm của người này với người kia thì khác nào những người đang sống trong một nhà tù? Hôn nhân cần nhiều hơn những trách nhiệm. Hôn nhân tức là khi hai con người tự nguyện về sống với nhau, mong ước được sống với nhau. Hôn nhân là bạn ký văn bản cho một cuộc đời chung mà trong đó bên nào cũng có thể sẽ khiến đối phương của mình đau đớn. Hôn nhân có những ràng buộc nhất định. Ràng buộc không phải theo trách nhiệm mà là theo nhu cầu tương lai, theo sự thỏa mãn hiện tại cho đủ cả hai bên. Những cuộc hôn nhân chỉ làm cho đủ trách nhiệm người vợ, người chồng thì khác nào đi làm phải có trách nhiệm với công việc được giao phó? Hôn nhân không giống công sở bạn thân mến ạ! Trong hôn nhân không có sếp và cũng không có công việc hoàn thành theo chỉ tiêu. Nếu bạn cho là bạn đã đủ trách nhiệm với con cái và chồng mình thì phỏng có hôn nhân để làm gì? Một cô ô-sin mới cần những chỉ tiêu đẹp lòng ông bà chủ nhà chứ một người vợ hay một người chồng mà nói “Tôi thấy tôi hoàn thành trách nhiệm với gia đình” thì xin lỗi, anh đã bị sa thải khỏi cuộc hôn nhân này. Hôn nhân phải là cơ nghiệp trọn đời của hai người chứ không phải một công việc nhất thời.
Bạn thân mến!
Có lẽ bạn đã không ý thức một cách đầy đủ và hoàn chỉnh về GIA ĐÌNH. Đó là nơi mà sự tha thứ có thể lặp lại cả triệu lần cho cùng một lỗi sai phạm. Đó là nơi mà sự tha thứ có thể lặp lại cả triệu lần cho cùng một lỗi sai phạm. Đó là nơi mà cái đẹp của người vợ hay người chồng không nằm trong cách cư xử hay hình thể. Nó nằm trong sự tự tin của mỗi người khi đứng trước cuộc đời. Tức là một người vợ đẹp là người khiến chồng mình tự tin, tự hào mỗi khi kể với mọi người về vợ. Và ngược lại, người chồng giỏi là khi vợ anh ta không than phiền với bạn bè hoặc than phiền với bạn bè một cách ngây thơ và trách yêu về những lỗi của chồng.
Đó là nơi mà người ta sống đời ở kiếp với nhau chứ không phải là so đo xem sống với người này có ổn không? Tức là họ dù đang giận điên lên với chồng (hoặc vợ) nhưng sẽ xù lông nhím nếu ai có ý xấu với vợ hoặc chồng mình.
Đó là nơi tình yêu thực tế. Người ta yêu nhau không chỉ vì những cử chỉ lãng mạn hay sự quan tâm, thấu hiểu. Không chỉ vì thế mà còn và chắc chắn là vì con cái của họ có một ông bố tốt, một bà mẹ tốt. Tức là không mảy may nghi ngờ chồng mình là lựa chọn duy nhất và số một cho vị trí cha của con mình. Và ngược lại. Tức là cảm thấy yêu vợ mình hơn qua cách vợ mình chăm sóc và yêu con của mình. Và ngược lại.
Đó là nơi bạn muốn trở về mỗi ngày khi bạn đã mỏi gối chùn chân. Không phải là để có ai đó xoa bóp cho bạn (nếu có thì quá tốt) mà là vì đó là nơi bạn an toàn nhất.
Đó là nơi bạn muốn đi tiếp con đường xa hút phía trước mà không phải đắn đo về khả năng bạn mất nó.
Bạn có thể yêu gia đình mình theo cách của bạn song chắc chắn, bạn sẽ chỉ là kẻ nói láo nếu bạn bảo bạn đã làm đủ trách nhiệm với gia đình. Bạn thân mến ạ, với gia đình không bao giờ là đã làm đủ trách nhiệm. Và nếu ai đó đòi hỏi bạn phải có trách nhiệm với gia đình thì chứng tỏ bạn đã không có gia đình từ lâu lắm rồi hoặc người đó cũng chẳng biết thế nào là gia đình, anh ta chỉ nghĩ gia đình tức là một cái nhà có vợ anh ta ngồi chồm hỗm ở đó.
Bạn thân mến!
Bạn tranh cãi với tôi về quan điểm của bạn. Bạn cho rằng đấy là cách nghĩ quá ư cổ hủ, truyền thống và không phù hợp với xu hướng phụ nữ hiện đại ngày nay? Bạn kêu đòi bình đẳng giới. Đàn ông phải trông con, rửa bát, quét nhà như phụ nữ. Đàn bà đâu phải chỉ biết rúc vào xó bếp mà còn phải mở rộng giao tiếp và lăn lê quán xá. Ôi, bạn khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến việc một mai, theo bạn, đàn ông sẽ son phấn ra đường và ngồi chờ cơm vợ. Bạn ơi, chức năng giới tính quyết định sự phân công xã hội chứ không phải đàn ông làm được thì đàn bà cũng làm được. Tức là người đàn ông không thể đủ tỉ mẩn, khéo léo và nhạy cảm vì nhiễm sắc thể của họ, vì đặc trưng giới tính của họ. Cái ngu si nhất của phụ nữ là muốn giống như đàn ông. Giống như đàn ông là chuyện ngu ngốc vì đàn ông chẳng hơn đàn bà. Giống như họ tức là muốn chồng người khác làm chồng mình đấy bạn thân mến ơi!
Bạn thân mến!
Bạn khóc đòi một tự do cho bạn bằng cách tước đoạt cuộc hôn nhân của bạn những cơ hội để nó được sống. Bạn quên mất rằng bạn đang có tự do. Bạn tự do lựa chọn chồng. Bạn tự do trong cái ăn, cái mặc. Bạn tự do trong cách suy nghĩ. Bạn tự do trong chính cuộc hôn nhân này của bạn. Bạn muốn nó đi tiếp hay chấm dứt là quyền của bạn. Còn cái gọi là tự do mà bạn đang khát đòi kia thực sự ra chỉ là những bao biện ham chơi. Vì sự nghiệp đi chơi vĩ đại của bạn. Bạn hợp thức hóa cho nó bằng việc bạn stress, bạn cần phải thư giãn bằng những cuộc đi chơi. Bạn thuyết phục chính bạn rằng bạn chỉ đi chơi với những người bạn gái thân của bạn, với chồng của bạn thân của bạn. Tức là bạn an toàn. Bạn đi chơi lành mạnh. Nhưng nó sẽ lành mạnh và đúng chỉ khi chồng bạn không phải lúng túng nói dối với con bạn là bạn đang đi công chuyện. Nó sẽ chỉ đúng nếu như bạn độc thân. Nó sẽ chỉ đúng khi bạn chắc rằng cuộc đi chơi đó không gây ảnh hưởng cho người đầu gối tay ấp với bạn. Và nếu chồng bạn cũng nghĩ như bạn thì liệu ngôi nhà của hai bạn có thành nhà trọ không? Và nếu anh ta cũng bỏ đi chơi với bạn bè của anh ta thì hai bạn có còn là một gia đình? Hay đó lại là cuộc đua của những kẻ hiếu thắng? Bạn về nhà sớm hơn chồng thì bạn sẽ thấy ngôi nhà của bạn trống trải đến nhường nào? Và nếu bạn về muộn hơn chồng bạn, bạn sẽ ôm một gã say hôi rình chứ? Và nếu sự việc tiếp diễn liên tục trong một khoảng thời gian dài thì bạn sẽ thế nào? Có lẽ hôn nhân sẽ dẹp tiệm. Vậy thì sự hiếu thắng kia chẳng hóa ra là để có lý do cho cuộc hôn nhân này tan vỡ ư? Vậy thì việc gì phải thế? Hãy cho nó tan đi mà không cần phải tạo cớ. Tôi đã từng nghe một người phụ nữ chửi chồng không ra gì và tôi tự hỏi, đến lúc nào bạn sẽ chửi chồng bạn như thế một khi cuộc hôn nhân này tan vỡ?
Bạn thân mến!
Đừng chơi trò tìm kiếm cái quý giá sau khi đã đánh mất nó. Đấy là trò chơi sến nhất của cuộc đời. Trớ trêu rằng con người vẫn thường hay mắc phải nó khi đã quá đầy đủ. Giống như tủ lạnh thừa mứa đồ thì không ăn, đến khi mở tủ lạnh ra thấy không có đồ ăn thì bụng lại réo đói. Có 1 lại muốn có 2. Có 2 lại đòi có 3. Có 3 lại đòi có 4 và chấp nhận bỏ đi 1, 2 hoặc thậm chí 3 để có được cái 4 ấy. Rồi khi sụp đổ xuống rồi lại trách tiếc mình đã bỏ đi 1, 2 , 3.
Ràng buộc là để vững chắc mà đi xa hơn. Càng có nhiều những ràng buộc càng chứng tỏ bạn đang có nhiều đồ mang theo.
Còn tự do. Bạn càng tự do bao nhiêu thì bạn sẽ càng cảm thấy cô đơn bấy nhiêu.
Bởi thế mà dù nặng trịch và xấu xí, cái mỏ neo vẫn là thứ cần thiết cho một con tàu. Con tàu nặng bao nhiêu thì cái mỏ neo càng lớn và nặng bấy nhiêu. Thì mới có thể neo đậu lại.
Bởi thế mà người độc thân nhìn vào cuộc hôn nhân bạn bè mà thèm muốn trong khi người trong cuộc lại mong muốn chạy bổ ra ngoài.
Bởi thế mà rượu hôm nay càng uống vào mà càng thấy chẳng say cho nổi. Nước mắt thì mặn sao chỉ chảy ngược vào trong? Lòng khát thì nước nào đủ nguôi?
Bởi thế mà tôi cũng chẳng muốn về nhà để ngồi đây cùng bạn chờ trời sáng. Đâu phải cứ sau cơn mưa trời mới sáng? Bởi sau mưa, nếu mưa quá lớn, trời sáng càng lộ ra nhiều rác rưởi và tiêu điều. Mong trời sáng thì cần gì phải viện đến cơn mưa? Bởi thời gian tuần hoàn, trời sẽ sáng vì đến lúc nó phải sáng. Như hôm nay, như ngoài kia, như bạn, như tôi.
Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa!
Không chỉ một lần. Anh muốn được cưới em mỗi năm ta còn ở bên nhau. Cưới em thêm nhiều lần nữa. Cưới đuôi mắt chân chim. Cưới cái bụng xệ vì đã sinh con cho anh. Cưới mái đầu hoa râm. Cưới ngón tay gầy guộc. Cưới em cho đến khi chúng mình nắm tay nhau chia biệt âm dương…
Bởi hôn nhân nào phải chiếc váy cưới em mặc ngày chúng mình về với nhau. Váy cưới bạc màu theo thời gian.
Bởi hôn nhân nào phải tiệc vui. Tiệc vui nào cũng có lúc tàn .
Bởi hôn nhân nào phải hai người yêu nhau về ở với nhau. Tình yêu có hôm chớp tắt.
Bởi hôn nhân dù ví với ngàn năm đá núi cũng sẽ rêu phong, gió bạt, mưa mòn.
Bởi hôn nhân dù ví với điều gì thì cũng chẳng chống lại nổi thời gian.
Anh muốn nghĩ, hôn nhân là rượu.
Rượu càng lâu năm càng nồng đượm.
Anh muốn nghĩ, hôn nhân là gieo trồng và nuôi lớn.
Gieo em vào anh và trồng anh vào em.
Nuôi sự bền vững bằng những hạt mầm Thương.
Anh đã nói với em chưa, rằng, hôn nhân phải là như thế!
Chúng ta đã có những tháng năm sóng gió và bão bùng như thể chẳng bao giờ đứng dậy nổi nữa. Vậy mà chúng ta vẫn có thể đứng dậy và đi vững đấy thôi. Cái gì không Gi*t được chúng ta, nó sẽ khiến chúng ta mạnh hơn.
Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa.
Anh sẽ cưới em mỗi năm ta sống bên nhau.
Anh sẽ cưới em mỗi ngày ta sẽ đi qua.
Anh sẽ cưới em bằng nụ hôn, vòng tay ôm và mê mải nhớ.
Mỗi ngày được sống bên nhau sẽ phải là một lớp phủ để dày dặn thêm cho cuộc hôn nhân này. Lớp phủ kết tinh không chỉ bằng niềm vui mà còn bằng cả những âu lo cho một tương lai phía trước.
Em mang trên vai trách nhiệm với cuộc đời anh.
Anh mang trên vai trách nhiêm với cuộc đời em.
Chúng ta sẽ mang sức mạnh của cả hai chứ không phải chỉ là mình em hay mình anh.
Em sẽ yên an khi ngồi sau lưng anh.
Anh sẽ an yên khi gối đầu lên chân em.
Rồi cuộc đời sẽ nở bừng hoa trái cho chúng mình phải không em?
Phía trước, dẫu còn bao toan lo thì chúng mình cũng vẫn nắm tay nhau thật chặt để bước đi em nhé! Bằng 2 đôi chân, bằng 2 đôi tay và bằng những tha thiết gìn giữ nhau. Sẽ không buông tay cho đến khi nhắm mắt … Được không em?
Vài chuyện phù phiếm
Có những thứ, ngỡ tưởng giá trị vĩnh cửu, bỗng một hôm, sau nhiều năm, nghĩ lại, thấy phù phiếm quá đỗi. Có những chuyện, bởi ta lý tưởng hóa, mẫu mực hóa quá mức, rồi nhận ra, cũng chỉ vậy thôi.
Bảy năm về trước, tôi đã từng có những ngày sống phù phiếm. Những cuộc tình chớp nhoáng, những giá trị bị quẳng vào hố rác. Nơi trái tim khi ấy, vết thương chưa kịp lên da non. Vết thương từ lòng tin đổ vỡ. Vết thương từ sự ra đi của những điều ngỡ rằng ở lại bên ta vĩnh cửu. Vết thương từ sự lý tưởng, mẫu mực bị treo cổ. Những cuộc tình lấp mãi chẳng đầy được chỗ trống của lòng tin. Hồi đó, tôi ngỡ tưởng rằng chỉ cần một ai đó yêu mình và mình yêu họ, là sẽ đủ cho một trái tim. Mà đâu biết, tình yêu chỉ là cảm xúc vô hình, lòng tin mới là thứ có thể lấp đầy được trái tim. Khi bạn yêu một ai đó mà không tin họ, bạn sẽ vẫn cô đơn. Chỉ khi bạn tin họ, bạn mới có họ thực sự. Những cuộc tình như giống lúa ngắn ngày. Gieo rồi gặt. Để lòng tôi vẫn hoài như đống rạ khô. Những buổi chiều về như con thuyền mất lái, cứ quay vòng vòng mà lênh đênh ngay cả khi rúc vào ổ chuột quen thuộc của mình. Những buổi chạy lên gần nghĩa trang Mai Dịch chỉ để trốn vào cái nhìn trong leo lẻo của những đứa trẻ trong một trường mẫu giáo gần đó. Hay những buổi tối chẳng biết giấu vào đâu sự khát khao có một ai đó cho riêng mình. Bảy năm trước, tôi như thế!
Bảy năm trước, giấc mơ của tôi vẫn chỉ là những giấc mơ vụn và theo xu thế. Đôi khi, những giấc mơ của tôi lại là bằng được ai đó, hơn một người này, nhiều hơn người kia. Nghĩ về tương lai chẳng khác nào một đứa trẻ mơ mộng sau này lớn lên sẽ làm siêu nhân. Phù phiếm. Những ước mơ phù phiếm. Bảy năm trước trong cuốn sổ ghi chép của tôi là những mục tiêu: Tivi, xe mảy, trả nợ và mua sắm.
Bảy năm trước, tôi là một anh chàng phù phiếm.
Và đến tận bây giờ, tôi vẫn là anh chàng phù phiếm, chỉ có điều, sự phù phiếm đã bị giới hạn.
Sự phù phiếm đã bị giới hạn bởi trách nhiệm.
Bạn sẽ không thể đi đâu nếu bạn biết nếu bạn đi, con bạn sẽ ở nhà một mình.
Có những cơn phù phiếm nổi lên, tôi muốn được nghe nhạc sống trong một quán nhỏ hoặc một buổi cà phê bên một cô gái thơm nức mũi, đôi mắt chớp chớp trong veo nhìn tôi, nghe tôi huyên thuyên. Hoặc giả chỉ đơn giản, ngồi cùng lũ bạn chén chú chén anh, tán chuyện gái, xe, chính trị và... gái. Nhưng. Nhưng có một ai đó đang chờ tôi.
Chờ tôi về để nấp sau cánh cửa ú òa tôi.
Để leo lên xe tôi và bảo: Khi nào con lớn, bố cho con xe tăng của bố nhé! Bao giờ bố say rượu, con đi xe tăng đến đón bố về.
Để giật giật tay tôi nói: Bố ơi, mình đi xem đồ chơi một chút xíu xem có đồ chơi nào mới không bố nhé! Rồi bố xem có cái gì nho nhỏ xinh xinh thì bố mua cho con!
Để bảo tôi: Mình về lấy xe đạp đi Thảo Trà bố nhé!
Để ôm vít lấy cổ tôi và nói: Bố đã đầu hàng con chưa? Con đè bẹp bố nhé!
Có một ai đó luôn chờ tôi.
Và mãi mãi như vậy.
Để tôi biết rằng cuộc rượu kia, cô gái kia, quán nhỏ kia... chỉ là phù phiếm.
Tôi về thôi.
Tôi cũng có đôi mắt trong veo nhìn tôi và nghe tôi, da thịt thơm phức và đủ khiến tôi say hơn bất cứ loại rượu nào. Cậu ấy của tôi!
Hay một ngôi nhà.
Nó được mua bằng sự chắt chiu tích cóp của cả hai vợ chồng trong suốt nhiều năm (đến bây giờ vẫn chưa trả hết).
Nó là nơi tôi gạ vợ mình về mỗi ngày.
Nó là nơi vợ tôi khóc và tôi thấy rõ trái tim mình tan chảy.
Nó là nơi con tôi bắt đầu những bước đi đầu tiên, những câu nói liền mạch đầu tiên và cả một thế giới của riêng nó.
Chúng tôi đã gắn vào căn nhà này biết bao kỷ niệm. Vui có. Buồn có. Đau đớn có. Ước mơ có. Chạy vào đâu cũng bật tóe lên kỷ niệm ở đó.
Tôi về thôi.
Những phù phiếm bị giới hạn.
Và từ đó, tôi biết rằng, cuộc đời không dài như chúng ta nghĩ. Cuộc đời ngắn ngủi và nhiều tuyệt vọng luôn rình rập quanh chúng ta. Chỉ cần một cái sảy chân, ta sẽ rơi vào thất vọng. Và sự thất vọng sẽ dẫn chúng ta đến sự tuyệt vọng nếu chúng ta che kín mắt mình bởi những điều phù phiếm. Tình yêu chính là thứ gần với sự phù phiếm nhất. Bởi tình yêu cũng dễ đưa ta đến sự tuyệt vọng một khi ta thất vọng về nó. Chỉ có tình thương mới là vĩnh cửu. Như một bà mẹ thương con mình vĩnh viễn. Ở đó có tình yêu không? Không! Bởi tình yêu thì nhiều biến động. Bởi tình yêu thì thất thường mưa nắng. Còn bà mẹ thì có tình cảm vĩnh viễn với con mình dù cho nó có thế nào đi nữa.
Sẽ nói như Jamal nói với Latika trong phim Triệu phú khu ổ chuột[1]: Đó là ĐỊNH MỆNH. Chẳng có gì lý giải được ngoài hai chữ: ĐỊNH MỆNH.
Bình Yên Của Anh!
Bình Yên Của Anh!
Anh cũng đã nói với em rồi phải không? Tình yêu không phải điều bất biến. Hôn nhân xây dựng trên tình yêu nhưng tình yêu không thể nuôi dưỡng một cuộc hôn nhân bền vững được. Vì nếu hôn nhân chỉ trông đợi vào tình yêu, một ngày, như những chớp tắt giữa hai lần sáng, tình yêu ấy tàn lụi đẻ chuẩn bị tái sinh trở lại, hôn nhân sẽ nguy kịch. Không ai có tình yêu không ngừng nghỉ được suốt đời. Vậy thì điều gì sẽ nuôi dưỡng cuộc hôn nhân? Trách nhiện ư? Không! Trách nhiệm sẽ thành gánh nặng một khi người ta đã hết yêu nhau. Con cái ư? Không! Con cái cũng sẽ không bao giờ hạnh phúc nổi nếu cha mẹ chúng không hạnh phúc. Bao nhiêu đứa con mong bố mẹ ly dị để chúng đừng đau đớn khi thấy bố mẹ không hạnh phúc. Tình yêu của những đứa con với cha mẹ không phải vì có cha có mẹ đầy đủ mà là cha mẹ hạnh phúc. Thế nên, chẳng phải trách nhiệm hay con cái có thể giữ cuộc hôn nhân đó tồn tại đâu em ạ! Mà đó là tình thương, là tình nghĩa vợ chồng. Cái đó mới là vĩnh cửu.
Bình Yên Của Anh!
Anh cũng đã nói với em rồi phải không? Da thịt này đã hòa làm một. Khi anh đi vào em, khi chúng ta đã cùng sinh ra một đứa trẻ thì đó là một phần tinh túy nhất của anh đã nằm trong em. Chúng đã kết hợp với máu thịt của em để khai hoa nở nhụy thành một đứa trẻ. Em vẫn giữ lại trong cơ thể của mình phần cơ thể của anh. Phải vì thế mà em cũng đau với nỗi đau của anh? Phải vì thế, đàn ông vô tâm? Phải vì thế, đàn bà rứt ruột khi yêu? Anh không vô tâm. Anh hiểu thấu được điều đó. Khi anh đau đớn, anh biết, ở nơi khác, em cũng đau đớn như anh. Một người chịu đau đớn cùng mình thì sao anh hờ hững được? Anh yêu em nhiều hơn sau mỗi trải nghiệm khôn lớn đó.
Bình Yên Của Anh!
Đừng hỏi ngày mai chúng ta sẽ thế nào? Hãy nghĩ: Ngày mai chúng ta sẽ làm gì để cả hai hạnh phúc?
Bình Yên Của Anh!
Ngày mai của chúng ta không phải là thứ Ba, thứ Tư hay thứ Năm.
Ngày mai của chúng ta cũng không phải là ngày nào hết.
Ngày mai của chúng ta chính là những gì chúng ta đang làm cho nhau ngày hôm nay.
Thế có nghĩa là hôm nay, hãy gieo hạt mầm cho nhau.
Gieo hạt mầm mỗi ngày để ngày mai của ngày mai thành trái ngọt.
Để ngay cả khi tình yêu kia bất trắc thì cây hôn nhân cũng không vì thế mà héo gầy.
Để mỗi ngày ta có trái ngọt mà lớn khôn.
Tài sản chúng ta có không phải là để dành được bao nhiêu?
Tài sản của chúng ta chính là chúng ta đã giành được bao nhiêu hạt mầm cho ngày mai em ạ!
Bình Yên Của Anh!
Ngay cả khi đớn đau nhất, anh cũng không tin vào đổ vỡ.
Có thể đó là vì anh sống lạc quan và mơ mộng.
Có thể đó là vì anh cả tin và suy nghĩ tích cực.
Nhưng sự thật là vì anh nghĩ đến cuộc đồng hành của anh và em.
Đó không phải là cuộc đồng hành đến một đích nào cả.
Không có cái đích nào để ta đi tới đó.
Nó cũng như ngày và đêm nối tiếp nhau.
Chẳng ai nói được đêm là kết thúc của ngày hay đêm là mở đầu ngày mới.
Như trứng với vịt.
Chẳng ai nói được trứng có trước hay vịt có trước.
Hôn nhân đại thể cũng vậy.
Cuộc đồng hành đến chết.
Người ta chỉ dừng lại khi người ta nằm xuống.
Anh và em.