Anh Mở Đường, Em Yểm Trợ - Chương 60

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Khi hội trưởng đại nhân về đã là 5 rưỡi sáng, không ngờ Bánh Bao lại ở nhà, cô đang định đi ngủ thì nghe tiếng mở cửa nên lại đứng lên, người mặc đồ ngủ thay dép cho anh, hội trưởng đại nhân vẫy tay: “Còn sớm, ngủ tiếp đi”
Bánh Bao cười: “Em sợ anh lại uống rượu, đúng rồi, em đun tang châm với đường phèn (1), cô bán hoa quả khô nói món này có thể giải rượu, anh uống chút đi”
Vì thế, hội trưởng đại nhân cực kỳ hạnh phúc tận hưởng đồ uống; qua một đêm chơi bời, người anh có mùi nước hoa nồng nặc, thế nhưng Bánh Bao lại chẳng cảm thấy vấn đề gì, cô đi mở vòi nước tắm cho anh, nhìn anh có vẻ không say cũng thoải mái hơn: “Thế uống xong anh tắm đi nhé, em ngủ trước”
Hội trưởng đại nhân gật đầu, cô lại gần hôn nhẹ lên trán anh một cái.
Bánh Bao mơ màng nghe tiếng nước, ngủ không sâu, rồi lại thấy một thân mình nóng hầm hập chui vào trong chăn. Đầu tiên cô hoảng sợ, cứ đẩy cái người đang ôm mình ra, giọng hội trưởng đại nhân làm cô bình tĩnh lại: “Hư nào, ngủ đi”
Cô đỏ mặt tựa vào иgự¢ anh, đầu gối lên cánh tay anh, hội trưởng đại nhân cảm thấy thật là lạ, khi anh ôm cô cũng không có Dụς ∀ọηg nhưng lại rất thỏa mãn. Ấm áp vấn vít trong lòng, khỏa lấp sự trống rỗng.
Bánh Bao cọ xát trong lòng anh đến hơn 7 rưỡi mới dậy, hai người không hề làm gì, khoảng cách lại như gần hơn; thấy anh có vẻ sẽ ngủ đến trưa, cô cầm một hộp sữa vội chạy đến trường.
Lôi Lôi MM ngồi cạnh cô, vị giáo sư già đứng trên bục giảng vừa lia vừa quét radar xuống phía dưới.
Lôi: Tối hôm qua mày không về ký túc
Mộc: Ah… hôm qua tao ở quán net
Lôi: Cái *beep*!
Mộc: =_=|||
Lôi: Thù Tiểu Mộc, mày bị đần à, mày sống với ông ta thì ông ta sẽ cưới mày à? Ông ta chả qua thấy mày ngu thì lừa thôi! Chờ đến khi ông ta ăn chán rồi mày mới nhìn ra bộ mặt thật!
Mộc: Anh ấy không phải người như thế, Lôi Lôi, tao thích anh ấy!
Lôi: Thù Tiểu Mộc, đến khi trưởng thành, mày sẽ hối hận!
Mộc: Không đâu!
Tờ giấy bên kia không chuyển sang nữa. Ở cái tuổi này, cứ nghĩ rằng yêu thì sẽ chiến thắng tất cả, có thể vượt qua mọi trở ngại về tuổi tác, kinh nghiệm sống, khác biệt trong thói quen và nhiều thứ khác…
Đến trưa, hội trưởng đại nhân đón Bánh Bao tan học, vì thế lời đồn Thù Tiểu Mộc bị bao dưỡng chính thức lan ra. Lời đồn cực sinh động, đại khái nói là Bánh Bao chơi game online thì gặp được một ông già hơn ba xịch (30), ông này có mấy đồng tiền dơ bẩn, vì thế hai người có quan hệ bất chính. Thậm chí còn có người thêm mắm dặm muối, nói cả về vợ con ông già này thế nào…
Có thể thấy ngôn ngữ là thứ rất thần kỳ, cùng là một chuyện có thật, phương thức truyền đạt khác nhau, từ góc độ này nó rất đẹp đẽ trong sáng, mà góc độ khác nó lại thành tam quan bất chính, xấu xa bẩn thỉu.
Lần đầu Bánh Bao nghe được người ngoài nói về chuyện này là ở ký túc, thật là mở mang tầm mắt! Có nhiều người được sinh ra với khả năng buôn chuyện, chuyện anh đưa đón cô mấy tháng, đêm nào không về cực kỳ chuẩn xác, còn khắc họa bề ngoài hội trưởng đại nhân rất kỹ càng. Vì thế, bề ngoài của hội trưởng đại nhân qua tam sao thất bản đã thành một ông già da ngăm đen, răng bọc vàng, mặc đồ Versace nhưng đi giày Jiefang Xie (2), rất phù hợp với hình tượng nhà giàu mới nổi *tôi đến ૮ɦếƭ mất*
Tất cả mọi người đều tỏ ra tiếc nuối kinh khủng cho đóa hoa nhỏ bé, tương lai của Tổ quốc thân yêu trong thầm lặng, sau đó họ quay ngoắt 180 độ, thêm mắm dặm muối, xuyên tạc bịa đặt về bạn học của mình một cách hùng hồn, nói một hồi còn bổ sung thêm “Thế hệ sau 80 ấy à…” (3) hay “Con gái bây giờ ấy à, biết cái gì là xấu hổ chứ…” một cách rất cảm thán. Cứ như bọn họ là người xem tỉnh táo, đứng ngoài cuộc, cảm thán cho một thế hệ bi ai của loài người.
Trong thế giới võ hiệp có một quyển binh khí phổ của Bách Hiểu Sinh, xếp hạng đầu là “Thiên Cơ bổng”, nhưng điều đó không hoàn toàn chính xác. Tất cả các loại νũ кнí trên đời này đều bị Hiến pháp kiểm soát, trừ tin đồn: mặc dù đã có quy định pháp lý về tội phỉ báng, …v.v… nhưng nó vẫn có thể Gi*t người không thấy máu.
Thù Tiểu Mộc ở Đại học A ngày càng bị chú ý nhiều, bên đường thường xuyên bị người chỉ trỏ, sau đó ra vẻ thương xót mà thở dài; Bánh Bao cũng vì chuyện này mà cãi nhau với người khác trong ký túc xá. Mấy người này cũng không phải dạng vừa, cao giọng the thé: “Sao, còn biết sợ bị nói à? Muốn làm đĩ còn muốn có đền thờ trinh tiết chắc?”
Bánh Bao tức run cả người, lại không biết cãi lại thế nào, Lôi Lôi MM tuy phản đối hành vi của Bánh Bao nhưng cũng không có nghĩa là cô mặc kệ Bánh Bao bị bắt nạt. Ngược lại với mấy người ra vẻ đạo đức kia, cô mắng, từng người, từng người một, khiến bọn họ chạy trối ૮ɦếƭ. Bánh Bao ngồi trên giường thẫn thờ, ôm gối cúi đầu, vài người đến xem chuyện không hay cũng muốn an ủi Bánh Bao nhưng cũng không biết nên nói gì.
Con gái trong trường đại học phần lớn để ý đến nam sinh đã đi làm, thứ nhất là bởi vì bọn họ không phải sâu gạo, thứ hai là bọn họ có kinh nghiệm phong phú hơn so với mấy con ếch ngồi đáy giếng chỉ biết học. Nhưng nếu thật sự muốn nói chuyện nghiêm túc, nhắc đến chuyện hôn nhân, gia đình, tương lai thì lại bắt đầu rối loạn.
Vậy thì, một chiếc máy tính, một dây mạng, một bát mỳ ăn liền cũng có thể hạnh phúc, nhưng mười năm sau? Hai mươi năm sau?
Tình yêu có thể chiến thắng tất cả không?
Mấy cô gái ngồi bên giường Bánh Bao bày mưu tính kế hộ: “Mình nghĩ cậu nên bảo anh ta đưa cậu đi gặp bố mẹ, ít nhất cũng phải biết liệu anh ta có muốn cưới cậu không!!”
“Bố mẹ cũng có thể làm giả đấy, hay nói cho bố mẹ cậu trước đi? Để bố mẹ hai bên gặp nhau!”
“Hay là đăng ký kết hôn trước đi cho chắc?”
“Vớ vẩn, Tiểu Mộc vẫn đang học Đại học chưa xong mà”
“Tiểu Mộc, khi cậu ở với anh ta thì nhớ phải dùng biện pháp tránh thai đấy”
Nói qua nói lại, mọi người lo lắng đứng lên: “Tiểu Mộc, hay cậu và anh ta… tốt nhất là thôi đi, tốt nghiệp Đại học rồi tính”
Bánh Bao ôm gối ngồi đầu giường, không nói lời nào.
Buổi tối, hội trưởng đại nhân cảm thấy tâm trạng của Bánh Bao không tốt, tuy cô vẫn mỉm cười, vẫn cẩn thận chia quần áo của anh thành hai phần để đem giặt, vẫn chăm chú cẩn thận làm bữa tối, nhưng anh cảm thấy tâm trạng của cô tệ hẳn.
“Sao thế em?” – Anh xoa mái tóc cô, cô cười cười nói với anh: “Không có gì”
Hội trưởng đại nhân không vui: “Nói”
Bánh Bao tỏ ra thẳng thắn thành khẩn: “Tiếng Anh cấp 4 không qua”
Hội trưởng đại nhân cười: “Đã thi cấp 4 rồi cơ à? Cuộc thi quan trọng đấy. Hay buổi tối sư phụ dạy miễn phí cho nhé?”
Bánh Bao vốn chỉ thuận miệng nói, giờ lại ngạc nhiên: “Anh? Dạy em tiếng anh?”
Hội trưởng đại nhân dùng sức vỗ đầu cô: “Cái khác không dám nói, nhưng cấp 4 thì được”
Buổi tối hai người cùng nhau đi dạo chỗ đường lớn, trời đã tối, hội trưởng đại nhân nắm tay không cho phép cô chạy lung tung. Ở phía ngoài đại học A, đi dạo ở đường lớn cũng chả có gì hay, ngay cả công viên cũng không có. Lùm cây tình nhân thì cũng nhiều nhưng hội trưởng đại nhân cũng chả có mục đích ấy. Lúc hai người đi ngang qua Vỏ Sò Xám thì gặp rất nhiều sinh viên từ trong quán đi ra.
Dưới ánh đèn đường, mặt đối mặt, Thù Tiểu Mộc đã trở nên rất nổi tiếng sau tin đồn, người nhận ra cô rất nhiều. Đầu tiên họ kinh ngạc khi thấy cô, sau đó lại nhìn vào hai bàn tay đang nắm lẫn nhau của cô và hội trưởng đại nhân.
Chuyện quá bất ngờ, Bánh Bao không kịp phản ứng, theo bản năng rút tay ra. Đối phương đi rất nhanh, sau đó Bánh Bao mới thấy mình làm chuyện thừa, chột dạ ngẩng lên nhìn hội trưởng đại nhân.
Hội trưởng đại nhân là người thế nào? Anh đương nhiên phát hiện ra động tác rất nhỏ này của cô nhưng lại lựa chọn xem như không có gì, lại nắm bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao, có cảm giác nghẹn không nói nên lời trong lòng… thì ra cô không muốn anh xuất hiện trước mặt bạn học sao?
Hay là sự xuất hiện của anh đã làm khó cô?
Đáng ra có thể hỏi thẳng nhưng người đàn ông đã ba mươi tuổi này lại có sự kiêu ngạo của riêng mình trong chuyện tình cảm, anh quyết định không hỏi xem sự thật thế nào nữa.
Hai người cũng không còn tâm trạng đi dạo, Bánh Bao về học tiếng Anh với hội trưởng đại nhân. Thật ra cô vẫn chưa phải thi tiếng Anh cấp 4, nhưng khi anh giảng “What does Halloween originate from?” cô cảm thấy càng gần anh cô càng lún sâu, không thể kiềm chế được. Anh cẩn thận chỉ cho cô trọng điểm, cô lại không tập trung nghe, cuối cùng lại cọ cọ rồi cuộn tròn vào lòng anh. Hội trưởng đại nhân bó tay, đẩy cô ra: “Ra nào, không được ngủ, đọc cho tử tế đi”
Bánh Bao vẫn ép sát vào người anh, thật ra chuyện học cô có thể theo được, tuy hơi ngây ngô một chút nhưng cô là người cần cù bù thông minh nên cũng không tồi. Cô chỉ không muốn tiếp tục ở lại trường, chịu đựng những tin đồn bịa đặt sai toét kia tổn thương mình. Cô ghét bị người khác đàm tiếu, nhưng cô lại không bịt được mồm thiên hạ.
Người ta thường nói lời nói đáng sợ, đáng sợ đến mức nào, có lẽ chỉ tự mình chịu rồi mới hiểu được.
Cô rất buồn nhưng lại không muốn nói cho hội trưởng đại nhân biết, thứ nhất là thế giới kia chả liên quan gì đến anh, thứ hai là mọi thứ đều do cô chọn, đây cũng chỉ là kết quả thôi.
Tin đồn càng lúc càng kinh khủng, cuối cùng, đến một ngày, tư vấn viên (4) cũng tìm cô nói chuyện.
Đại học A rất cởi mở nhưng đề tài sinh viên với hôn nhân và gia đình luôn rất nhạy cảm, chứ đừng nói đến vấn đề “bị nhà giàu bao nuôi”
Tư vấn viên của Bánh Bao họ Uông, là một người phụ nữ trung niên dễ chịu, hai người không tiếp xúc nhiều, không quen thuộc nhưng vẫn phải làm tròn nghĩa vụ. Bánh Bao và tư vấn viên ngồi ngoài bãi cỏ trước tòa nhà thí nghiệm nói chuyện, tư vấn viên rất có phong cách của người mẹ dạy dỗ đứa con đi lầm đường lạc lối: “Cô đã nghe mọi người nói về chuyện của em, đương nhiên cô cũng không tin hoàn toàn, có lẽ những lời đó chỉ là lời người ngoài thôi. Cô muốn tự mình nghe em nói, Tiểu Mộc ạ”
Thái độ dịu dàng làm Bánh Bao thấy đỡ căng thẳng hơn, hai người ngồi trên ghế băng ngoài sân cỏ, ánh mặt trời tháng chín chiếu sáng khắp nơi, nhàn nhã tự tại; Bánh Bao kể chuyện của mình và hội trưởng đại nhân ra: từ lúc quen biết, gặp nhau, ở chung, nhắc lại đã như lâu lắm rồi. Chỉ có anh vẫn còn ở bên cô, ấy là sự thật.
“Tiểu Mộc, cô chắc chắn là em thích cậu ấy, bây giờ em giữ mối quan hệ thế này với cậu ấy là muốn ở bên cậu ấy cả đời à? Đợi đến khi tốt nghiệp rồi kết hôn, cậu ấy không còn trẻ, kết hôn xong người nhà chắc chắn vội vã muốn hai người có con, vì thế em chưa cưới bao lâu có thể đã có em bé. Dán người em sẽ trở nên béo tròn, da sạm đi, còn có những vết rạn khi mang thai không bao giờ biến mất. Xương chậu và xương hông giãn ra, không thể khôi phục lại thân hình thời con gái. Mang thai 10 tháng, sau đó nuôi đứa bé, nhìn nó bi bô học nói rồi lớn lên. Em sẽ xoay quanh con và chồng, làm bà chủ gia đình ít nhất ba bốn năm. Đến khi đứa bé đi mẫu giáo, em chẳng có chút kinh nghiệm đi làm nào, không biết giao tiếp trong xã hội. Em quên chuyên ngành của mình, vì thế chỉ có thể để chồng em nuôi, nhưng khi đó đương nhiên em không thể bằng lúc trẻ trung như bây giờ, tính cách của em dần dần bị bào mòn bởi những chuyện vặt hàng ngày. Được rồi, cho dù bây giờ hai người yêu nhau đến đâu, cuộc sống như vậy có phải cuộc sống em mong muốn không?” – Cô cười cười, xoa đầu Bánh Bao – “Đương nhiên, đây là quá trình mà hầu hết người phụ nữ nào cũng phải trải qua, có điều em còn quá trẻ, không thể chịu được cuộc sống hôn nhân gia đình”
Bánh Bao mờ mịt, cô chưa từng nghĩ nhiều như thế, ở chung với anh chỉ vì cô yêu anh; có thể yêu bao lâu, ở với anh bao lâu, tương lai như thế nào, cô chưa từng nghĩ tới.
“Bây giờ các em thường xuyên nói yêu, cô tin em yêu cậu ấy, nhưng Tiểu Mộc ạ, tình yêu sẽ thay đổi. Kiểu như trước đây em thích 乃úp bê, giờ còn thích không? Lúc còn bé thì thích ti mẹ, ăn bột, bây giờ còn thích không? Lúc này, nhận thức của em về xã hội còn chưa đầy đủ, vì thế em mù quáng thích cậu ấy, cảm thấy cậu ấy rất tốt, chỉ là vì chưa có đủ sự đối lập. Đến một ngày em thật sự tiến ra ngoài xã hội, có lẽ em sẽ nhìn rõ được loại tình yêu này của mình”
Bánh Bao cúi đầu không nói lời nào, thật ra cô vẫn là đứa bé ngoan ngoãn cẩn thận chặt chẽ. 19 năm rồi cô mới nổi loạn một lần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc