Tên tuổi của cặp sinh đôi đã sớm được đặt sẵn, chuẩn bị hẳn bốn cái tên, hai nam hai nữ, vừa vặn lại được dùng cả hai. Chị cả gọi là Triệu Liên Nhu, dịu dàng đáng yêu, em trai thì gọi Triệu Hạo Tranh, mênh ௱ôЛƓ trong biển người những vẫn giữ được chí khí nam nhi. Chủ nghĩa đàn ông của Triệu gia rất thịnh, từ việc đặt tên cũng có thể thấy được đối với con trai luôn luôn kỳ vọng còn đối với con gái thì lại dung túng chở che.
Tên tuổi của hai tiểu tử này đều do Ông cụ đặt cho, do vậy mà Triệu Quốc Đống cảm thấy rất buồn bực, lúc đặt tên cho con trai đã không có cái quyền lợi này, hai đứa cháu nội cũng không đến lượt của ông. Trong lòng thầm nghĩ nhất định phải sống thêm hai mươi năm nữa, phải vớt vát lại bằng việc đặt tên cho cháu cố của mình. Cuối cùng lại nghĩ ra việc đặt nhũ danh cho hai đứa bé cho đỡ cảm thấy mất mát. Cô chị Triệu Liên Nhu thì gọi là công chúa, công chúa nhỏ của Triệu gia, đứa em Triệu Hạo Tranh lại gọi là Tướng quân, là đại tướng quân thống lĩnh thiên binh vạn mã.
Cặp sinh đôi khi vừa đầy tháng thì công chúa được năm cân, giống y như một cục bông mềm mại trắng trẻo. Có câu nói, từ nhỏ đã thể hiện rõ tính tình, tính của tiểu tử này độc đoán bá đạo từ bé. Lúc 乃ú sữa liền dùng hai tay nhỏ bé mập mạp cầm chặt bình sữa, lại còn dùng hai chân nhỏ đạp đạp sang bên kia .
Em trai Tướng quân vì thế liền thua kém không ít, một tháng mới tăng được thêm một cân , so với người chị sinh đôi của mình chỉ bé bằng một nửa. Sức ăn của Tướng quân so với công chúa cũng kém xa, một bên ✓ú cũng ăn không hết, công chúa ăn được một lúc còn có thể 乃ú hết sạch sữa còn dư lại của em trai. Cứ như vậy có lúc còn ăn không đủ no nên khóc toáng lên, mà sữa của Điền Mật Nhi không thể cung cấp đủ, không thể làm gì khác hơn là cho uống thêm sữa bột. Tiểu tử chắc cũng liên tục xác định hai đại bạch thỏ kia có chen cũng không 乃ú đủ,nên mới có thể tâm bất cam tình bất nguyện mà 乃ú sữa bình.
Điều mà Tướng quân thích nhất chính là giơ quả đấm nhỏ đưa đến trước mắt, bình tĩnh ung dung mà nhìn, giống như phía trên đang cài đóa hoa vậy.
Hai đứa bé đặt chung một chỗ căn bản cũng không giống như sinh đôi, cũng không giống với trẻ một tháng chút nào, không biết còn cho là bọn họ đang trọng nữ khinh nam nữa cơ đấy. Điều này cũng khiến Điền Mật Nhi phiền lòng, rõ ràng là sinh ra cùng một ngày mà chênh lệch lại quá lớn, không phải Tướng quân có vấn đề gì không.
Vừa hết cữ, liền đem hai đứa bé đến bệnh viện, rốt cuộc là công chúa thừa dinh dưỡng mà Tướng quân lại quá mức nhỏ gầy. Làm kiểm tra các chức năng, hai đứa bé vấn đề gì cũng không có, nhưng lại như được tạo thành từ một thể khác biệt, cha mẹ cũng không nên quá khẩn trương, cứ để đứa bé lớn từ từ sẽ tốt hơn.
Điền Mật Nhi trong bốn mươi ngày ở cữ cũng thừa nhận là mình sợ xấu, ngày ngày đều phải ăn một đống thứ quá thừa dinh dường rồi, cô cũng không muốn bởi vì mắc phải bệnh gì mà ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt sau này. Vừa hết cữ lại bắt đầu quá trình cảm cân, sau khi sinh con, nước ối và rau thai đều tống hết ra ngoài nên cân nặng bây giờ so với trước khi mang thai cũng không mập quá nhiều. Nhưng vì bụng quá lớn, nên da trên người liền bị rạn, hiện tại sờ vào cứ như là sờ vào bì lợn vậy, lùng nhùng nên có chút chột dạ.
Điền Mật Nhi luôn luôn thích đẹp, đặc biệt chú trọng đến hình tượng của mình làm sao có thể chịu được cơ thể bị biến dạng gì. Phụ nữ luôn luôn muốn bảo dưỡng thân hình cùng với ăn mặc trang điểm, trước đây không dùng kem dưỡng da luôn để mặt mộc, tinh khiết là vì đứa nhỏ trong bụng, trang điểm mặc dù là trào lưu, nhưng trang điểm mà như không trang điểm mới chính là nghệ thuật. Hiện tại đứa bé cũng đã ra đời, dùng một chút sản phẩm dưỡng da thiên nhiên, mỗi ngày lại còn chăm chỉ vận động, sau giữa trưa sẽ tập luyện yoga, thân hình uốn éo mềm mại tựa như bóng cao su.
Chỉ là Triệu Phương Nghị lại thấy rất tức giận, nhớ ngày đó dụ dỗ lẫn đe dọa đều đem ra sử dụng hết nhưng cũng không thấy cô chuyên cần như vậy. Sớm biết vậy thì sinh con sớm hơn một chút còn có thể để cho cô sớm rèn luyện thân thể lên mấy năm . Thật ra thì vận động giữ vững sức khỏe là tốt rồi, giảm không giảm cân cũng được đặt biệt là vợ anh sau khi sinh xong dáng người thật sự làm cho người ta mất hồn!
Người ta đều nói làm phụ nữ thật sự rất khó khăn vất vả, mười tháng hoài thai, chịu đựng mấy tháng nôn mửa lại còn phải chịu đựng khổ sở, đau đớn khi sinh con mà còn rách cả chỗ kia mới có thể nghênh đón được cục cưng ra đời. Nếu mà cục cưng ngoan ngoãn lại có thêm người giúp một tay chăm sóc thì còn đỡ, nếu không thì những ngày tháng tiếp theo có muốn ngủ thẳng một giấc cũng vô cùng khó khăn. Lật người, bi bô tập nói, ôm bóng chạy, đứng thẳng, quá trình lớn lên của các con đều là tâm huyết của mẹ. Không nuôi con thì không biết lòng của cha mẹ, chỉ có lúc này mới hiểu được cha mẹ mình rốt cuộc bỏ ra biết bao nhiêu công sức, lại càng có thể thấu hiểu tâm tình của bọn họ.
Việc sinh đôi này chính là chuyện vui mừng nhất của Triệu Quốc Đống kể từ vài chục năm trước kể từ khi vợ ông sinh được con trai, mà lúc này sự nghiệp của ông đã lên đến đỉnh cao, mặc dù giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang nhưng khắp mọi mặt đều thu được không ít sự nể trọng của người đời. Nước quá trong ắt không có cá, người Triệu gia vô cùng am hiểu đạo lý này, cũng muốn mượn cơ hội lần này mà âm thầm vận hành, khi cặp sinh đôi được một trăm ngày liền mở tiệc ăn mừng vô cùng long trọng. Dương Dực dẫn Vương Văn Tĩnh đến chúc mừng, nhìn người ta sự nghiệp và gia đình đều được như ý, đặc biệt là đôi Long Phượng ở trong иgự¢, trong lòng liền thấy thắt lại. Cũng là người giống như nhau nhưng chênh lệch này thật khiến cho người ta ghen tỵ.
Hôm nay Triệu Quốc Đống và Triệu Phương Nghị là chủ nhà, bận tối mày tối mặt, cùng Dương Dực hàn huyên một lát liền dời đến nơi khác. Vương Văn Tĩnh cũng triển khai kinh nghiệm ngoại giao, rất quen thuộc mà đi theo Điền Mật Nhi giúp cô giao tiếp, nhân dịp này cũng nói đến tình trạng công việc gần đây của Dương Dực, trong lời nói còn mang theo ý tứ là muốn đi theo Triệu gia để phát triển.
Nhìn thấy có lợi mới quyết định sáp tới, đúng là Triệu Phương Nghị có chút tình nghĩa với bọn họ, nhưng nhân tình có lớn hơn nữa cũng đã tận lực rồi. Cũng không phải là cha ruột mẹ ruột, làm như vậy cũng là lẽ tất nhiên, Điền Mật Nhi cũng chỉ cười cười cũng không tiếp tục nói đến đề tài này. Cũng may có rất nhiều chuyện cần làm nên cô ta cũng không có cách nào dây dưa lâu được, hai vợ chồng cuối cùng liền ngượng ngùng rời đi.
Dương Dực lên đến chức phó phòng nhưng lập công không dễ thăng chức lại càng khó khăn, ở trên cương vị này ba năm không động tĩnh, liền dẹp đi sĩ đồ về nhà cùng Vương Văn Tĩnh mở công ty thương mại. Sau này không biết làm sao lại biết người có quan hệ buôn bán với Vương Văn Tĩnh chính là người yêu cũ của cô ta, mặc dù hai vợ chồng không ly hôn, nhưng lại bắt đầu ly thân. Nghe nói Dương Dực còn ra ngoài tìm người sinh con cho mình, Vương Văn Tĩnh biết được đuổi Gi*t tới tận cửa, làm huyên náo xôn xao dư luận.
Lại nghĩ đến bản thân mình, sau khi sống lại luôn thoải mái an nhàn sống qua ngày, lòng lại chợt ưu tư. Con người sống ở trên đời phải biết đủ! Đời này của cô mặc dù không hô mưa gọi gió, lại bình thản an nhàn hài lòng với thực tại, rất nhiều người không biết quý trọng, chỉ khi bị mất đi mới thấy hối hận, oán giận, lại không biết nhìn lại bản thân mình. Người bình thường luôn lưu luyến gia đình như cô không có bấy kỳ tiếc nuối nào nữa.
Nhìn hai đứa bé lớn nhỏ nặng nhẹ khác nhau, đúng là mạnh yếu đã sớm phân chia rõ ràng. Công chúa thì luôn dựa vào quả đấm nói chuyện, Tướng quân so với chị mình thì thông minh, nhưng tú tài gặp phải binh lính căn bản không cần nói lí lẽ. Lấy đức thu phục người không thể áp dung lên người của công chúa, nói chưa được hai câu không công chúa bốc khí lên đầu tặng cho Tướng quân một quả đấm.
Một đứa bé trai lại bị cô gái nhỏ đánh cho gào khóc gào thét, mặc dù là em trai, nhưng cũng đem cánh đàn ông trong Triệu gia tức giận sùi mép. Đâu còn có dáng vẻ của một nam tử hán chứ, cũng chẳng mang tí dáng vẻ của quân nhân đời sau, đoàn trường đại nhân của chúng ta liền nổi giận, đứa bé mới mới có mấy tuổi, liền vứt vào trong quân doanh thể nghiệm cuộc sống.
Đừng thấy hai đứa bé từ nhỏ đã chí chóe với nhau thế nhưng tình cảm không phải không thắm thiết, hai đứa lại chưa từng tách nhau ra bao giờ. Tướng quân bị ném vào trong quân doanh, công chúa ở nhà liền bắt đầu loay hoay tìm em trai, không ăn cơm cũng không ngủ, không có biện pháp liền mang cả cô chị vào đó. Một hết kỳ nghỉ ra ngoài, Tướng quân vẫn nhẹ nhàng khoan khoái điềm đạm như thế còn công chúa thì lại chẳng khác gì mới ở Châu Phi về. Điền Mật Nhi nổi lên hứng thú tệ hại, trang trí lên đầu con gái rất nhiều bím tóc, làm cho người ta buồn bực tự hỏi không biết có phải đứa nhỏ Triệu gia này mang trong người dòng máu Châu Phi hay không.
Tướng quân sau khi lớn hơn một chút liền có thay đổi, động vật đơn bào bạo lực như công chúa đầu óc không thể sánh bằng em trai của mình, thường bị sai bảo chạy loạn khắp nơi. Công chúa mặc dù bạo lực, nhưng vẫn rất cưng chiều em trai, mới có thể liên tiếp bị lừa nhưng không thèm để ý.
Hai đứa bé từ từ lớn lên, cũng dần hình thành lý tưởng của riêng mình, Tướng quân vẫn chở đầy kỳ vọng của cha mình, mọi người cứ cho là tất cả sẽ theo đúng như như liệu thì thì trước kỳ thi tốt nghiệp trung học đùng một cái Tướng quân lại nhận được học bổng sang Anh du học. Sau khi thằng bé đi được một ngày, thì người trong nhà mới biết, lý tưởng của tiểu tử này vẫn là buôn bán, nếu so với bác của mình còn ra dáng thương nhân hơn.
Triệu Phương Nghị nổi giận đùng đùng, muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, thật ra thì anh càng muốn bắt đứa con bất hiếu này trở lại ra sức đánh cho một trận để nó qyau đầu, nhưng quân nhân không thể tự tiện ra khỏi nước, chỉ đành phải ở nhà giận đến tím mặt sôi gan.
Công chúa cũng ngoài dự liệu của mọi người, sửa lại chí nguyện thi vào không quân chuyên nghiệp! Đều nói sinh ra đứa bé tốt, không ngờ công chúa đại nhân từ nhỏ nghịch ngợm gây sự làm cho người ta nhức đầu sau khi lớn lên cũng là khiến cha mẹ từ hào vì có một đứa con hiếu thuận.
Hai đứa bé âm thầm vẫn có liên hệ với nhau, Điền Mật Nhi cũng vẫn chủ trương để cho bọn trẻ làm những chuyện mà mình thích, hai vợ chồng ở nhà vẫn luôn là mẹ hiền, cha nghiêm khắc. Tướng quân ra đến nước ngoài thu xếp ổn thỏa cũng bắt đầu cách ngày lại gọi cho cô báo bình an, Điền Mật Nhi một mực khuyên Tướng quân nên xuống nước với cha mình, Tướng quân vẫn luôn đáp ứng nhưng vẫn không thèm hành động.
Thật ra thì trong lòng Tướng quân cũng đã sớm biết, mẹ mình làm công tác giữ bí mật quá tệ, đoán chừng lần thứ nhất cậu gọi điện thoại thì lão già đã biết rồi, nhưng vẫn chẳng quan tâm thì khẳng định trong lòng vẫn đang nổi giận lắm, cậu không nên động vào thùng thuốc súng làm gì.
Mà công chúa lại cực kỳ may mắn, cô ở trong trường quân sự như cá gặp nước, duy nhất ảo não là ba mẹ lại xem cô như con nít, lúc mới vào đều bị người ta khiêu khích cạnh khóe. Cứ nghĩ công chúa bị khuất phục nhưng không ngờ tới một người liền đánh một người, tới hai người liền Gi*t cả hai. Lúc đấu đối kháng liền được lãnh đạo chú ý, đấu với cả cảnh vệ đã qua huấn luyện, hai người thế lực ngang nhau, nhưng phụ nữ trời sinh thể lực yếu hơn đàn ông ( Công chúa tự nghĩ như vây, cụ thể vẫn chưa được khảo chứng ). Cũng không biết tiểu tử kia có phải bị cô bé đấm cho một quyền mà ngu đi hay không, lần sau thường thường cứ ra quả đấm liền dừng lại, rõ ràng công phu so với cô bé cao hơn, cũng không biết là có vấn đề gì!
Tướng quân từ nhỏ luôn giỏi giang vượt mức quy định, lại được mẹ ân cần dạy bảo thành công là lẽ tất nhiên. Khi cậu công thành danh toại áo gấm về nhà thì cũng là lúc công chúa một thân đồng phục không quân phẳng phiu, trên vai một gạch hai sao, đứng bên cạnh cha của mình so ra còn đen hơn !
Mà người mẹ xa cách bốn năm vẫn yểu điệu giống như thiếu phụ vậy, cha thì đen mặt tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy Jennifer tóc vàng đứng kế bên cậu tức đến sùi bọt mép càng làm nổi bật cấp bậc Thiếu tướng anh minh thần võ của mình. Tướng quân cố ý không muốn giải thích nhiều nhưng thật ra thì Jennifer chỉ là người phụ trách hợp tác với công ty của cậu mà thôi, hai người cùng nhau bay trở về, cậu chỉ lịch sự muốn mời đến nhà mình chơi chứ chẳng có quan hệ gì cả. Cả nhà bốn người bọn họ sau nhiều năm lại được đoàn tụ bên nhau.
Hoàn chính văn.