Ông Hàm đưa tách trà lên miệng, uống một hụm rồi nói tiếp:
- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Vào năm nó học lớp 11, nó đã hỏi thẳng ta, ‘thực ra bố làm nghề gì?’, ta chột dạ, nhất thời không biết phải nói sao, chỉ biết đứng nhìn nó. Câu thứ hai ‘Bố có phải bố đẻ của con không?’. Nó đã nói rất dứt khoát.
- Như thế mới đúng là anh ấy. – Mai Mai cười ở khóe miệng mà nước mắt lại trào ra trên khóe mắt.
- Thằng bé đã nghi ngờ từ lâu. Hôm đấy nó đã quyết tâm hỏi thẳng ta như vậy, ta đã biết rằng chẳng thể giấu được nữa.
- Và bác đã nói hết sự thật?
- Uhm.
- Chắc anh ấy đã rất đau lòng.
- Nó hỏi ta về bọn đã Gi*t bố mẹ đẻ của nó.
- Anh ấy muốn tìm họ trả thù ngay lúc ấy sao?
Ông Hàm cười lắc đầu:
- Không, lúc đó ta cũng nghĩ như cháu, ta cũng sợ thằng bé làm liều. Nhưng không, nó hỏi vậy rồi nó bảo, nó có thể ra nhập hội được không? À, ta quên chưa nói với cháu, khi đó đã làm lên làm ông chủ rồi.
Ông chủ của xã hội đen. Chắc hẳn từ tay trắng để có được vị trí này, ông Hàm đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Nhưng băng đảng của ông không phải lúc nào cũng đi đâm thuê chém mướn như cái hội trong quá khứ của ông. Tiếng tăm của ông ngày càng lớn trong giới giang hồ và băng đảng dưới tay ông cũng ngày một quyền thế.
- Bác đã đồng ý? Chẳng phải bác không muốn Nhất Bảo bước vào con đường này sao?
- Đúng thế. Nhiều lúc ta đã tự trách mình, tại sao khi đó ta không phản đối nó đến cùng? Sau khi biết sự thật, nó cũng không có gì thay đổi nhiều, chỉ lầm lì, ít nói hơn, và… chăm học hơn.
- Chăm học hơn? – Mai Mai tròn mắt.
- Ừ. – Ông Hàm cũng phải bật cười. – Chăm học. Năm nay cháu 19 tuổi đúng chứ?
Mai Mai gật đầu.
- Còn Nhất Bảo thì 21 rồi ạ. Khi biết chuyện này, cháu không thể hiểu nổi tại sao Nhất Bảo 21 tuổi mới là sinh viên năm nhất.
- Thế bây giờ cháu đã biết vì sao chưa?
- Cháu từng nghĩ là do anh ấy thi trượt.
Ông Hàm cười, nhưng sắc mặt ông hơi tối lại.
- Sau khi thi tốt nghiệp xong, Nhất Bảo không đăng kí thi đại học.
- Tại sao vậy ạ?
- Nó tập trung giúp việc cho ta, và tiến tới trở thành cậu chủ như hiện nay.
Vừa bước ra đến cổng nhà ông Hàm, Mai Mai đã nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên kia đường, từ trong xe, người tài xế riêng của Mai Mai bước ra.
Hóa ra bác Mạnh vẫn luôn đi theo sau Mai Mai từ lúc cô bước chân ra khỏi nhà mình, vậy mà cô không hề hay biết.
Mai Mai quay lại chào ông Hàm.
Ông Hàm hiền từ gật đầu, rồi ông ngập ngừng:
- Cháu là cô gái tốt. Hãy luôn sống vui vẻ và cười thật nhiều.
Mai Mai không nói gì, chỉ gật đầu, cô đưa mắt nhìn lại căn nhà một lần.
- Sau này cháu có thể thường xuyên đến đây không ạ?
Mai Mai hỏi, cô rất muốn có thể thường xuyên lui tới đây, đây chẳng phải căn nhà Nhất Bảo đã lớn lên sao, ở đây chắc hẳn có rất nhiều kỉ niệm của Nhất Bảo.
Ông Hàm nhìn Mai Mai rồi ngập ngừng:
- Ta e là không.
- Tại sao vậy ạ?
- Mai Mai đừng hiểu nhầm. Chỉ là thời gian tới nơi này sẽ có chủ mới.
***
Trên cả quãng đường về nhà, Mai Mai chỉ ngồi yên trong xe, không nói câu nào.
Về đến nhà, cô mặc cho ông Lâm – cha cô đang lửa giận bừng bừng, Mai Mai nhẹ nhàng chào ông rồi mệt mỏi đi về phòng.
Ngồi trong phòng một mình.
Mai Mai rút từ trong túi áo khoác ra một bức ảnh. Cô nhìn vào gương mặt trong bức ảnh đó. Một gương mặt đẹp hoàn hảo nhưng ánh mắt lại quá lạnh lùng.
- Lúc nào anh cũng tỏ ra lạnh lùng như vậy, nhưng anh đã không lạnh lùng mãi với em. – Mai Mai cười với bức ảnh có hình Nhất Bảo mà cô đã lấy trong phòng của anh.
Lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn… Có khi nào đó là nỗi buồn của sự cô đơn.
- Anh từng hỏi em, ngoài tên của anh, bố anh và nhà anh ra, em còn biết gì về anh nữa không. Giờ thì em biết rồi. Em đã biết về thân phận thật của anh, về quá khứ của anh, nhưng bí mật mà anh luôn mang trong mình, lí do vì sao anh luôn lạnh lùng với mọi người và lí do... anh rời xa em…
Nước mắt Mai Mai chảy dài.
Cô cầm theo bức ảnh bước đến bên cửa sổ, nhìn lên trời. Bầu trời đêm mùa đông đen kịt.
- Mẹ ơi. Ở trên đó, mẹ hãy tìm anh ấy cho con và mẹ hãy thay con ở bên anh ý mẹ nhé!
....
3 năm sau.
Cuộc họp diễn ra hơn một giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Mọi người bước ra khỏi phòng họp, gương mặt rạng rỡ. Chỉ riêng một cô gái không như vậy. Gương mặt trẻ và có phần non hơn tuổi thật của cô, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh đen óng, chiếc váy trắng điểm ren ở vai và chân váy. Trông cô thật xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp lạnh lùng, luôn mang lại cho người khác một cảm giác không thể lại gần hơn.
Cô bước đi, gương mặt không hề biểu lộ một chút sắc thái biểu cảm nào.
- Mai Mai.
Người thanh niên cũng từ phòng họp bước ra gọi cô gái. Đó là Hải Nam, đối tác của tập đoàn Nhất Mai trong dự án do cô phụ trách.
- Đây là nơi làm việc. Mọi người vẫn gọi tôi là Giám đốc điều hành.
Mai Mai hờ hững đáp, chân vẫn bước đều.
Hải Nam cười:
- Ồ, sorry, giám đốc điều hành, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?!
Mai Mai dừng lại, quay sang nhìn Hải Nam. Người này cũng chỉ hơn cô vài tuổi, gương mặt cũng khá điển trai, hiện tại anh ta cũng đã ngồi ở vị trí giám đốc.
- Tôi nghe đây.
- À, chẳng là, tối nay cô có bận gì không?
Câu hỏi này Mai Mai đã nghe nhiều lần rồi. Câu hỏi vừa cất lên, cô đã đoán ra ý định của anh ta. Cô nhìn anh ta, không thể đoán được trong ánh mắt đó là điều gì.
Hải Nam thấy Mai Mai không nói gì, cười chừ, nói tiếp:
- Nếu không phiền, tôi có thể mời cô bữa tối nay được chứ?
Môi Mai Mai hơi cong lên, đó không hẳn là nụ cười.
- Cám ơn anh. Nhưng tối nay tôi bận rồi. – Hải Nam định mở mồm mời cô vào buổi khác nhưng Mai Mai đã nói liền một mạch – Các buổi khác cũng vậy. Chào anh.
Mai Mai gật đầu, quay gót bước đi.
Hải Nam đứng đó, nhìn theo hình dáng Mai Mai đang xa dần.
- Rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo… rất thú vị. – Hải Nam nói một mình.
***
Bữa tối tại nhà Mai Mai.
- Hôm nay buổi họp rất căng thẳng hả con? – Ông Lâm hỏi.
- Kết quả như ý cho cả hai bên, căng thẳng trong cuộc họp là không tránh khỏi. – Mai Mai đáp. Gương mặt vẫn thờ ơ như đó là chuyện của ai.
Từ ngày xảy ra chuyện của 3 năm về trước. Mai Mai đã thay đổi hoàn toàn. Cô rất ít nói chuyện và cười với người khác, từ người nhà cho đến bạn bè cùng lớp. Một thời gian sau mới thấy cô cười với ai đó, nhưng là nụ cười hoàn toàn xa lạ. Không ai còn nhận ra đây với Mai Mai hay cười hay nói của 3 năm trước là cùng một người. Những người quen biết Mai Mai từ trước, sau khi nói chuyện với cô đều ngậm ngùi lắc đầu. Bởi vì Mai Mai giờ đây chẳng khác nào một tảng băng.
Ông Lâm và dì Minh là người biết rõ nhất nguyên nhân vì sao cô lại thay đổi như vậy, nhưng cả hai người họ, cả người làm trong nhà đều không bao giờ dám nhắc đến điều đó.
Ông Lâm cười, nói:
- Bố biết là con sẽ làm rất tốt. Những dự án gần đây con tham gia đều rất suôn sẻ. Mà.. uhm... cái cậu giám đốc bên đó hình như... ờ... con...
- Hợp đồng đã kí rồi. Công việc cụ thể con đã giao cho cấp dưới làm rồi. Con ăn xong rồi, con xin phép lên phòng trước.
Nói rồi Mai Mai đứng dậy bước đi. Thời gian gần đây ông Lâm luôn có ý định cho con gái xem mặt. Mai Mai biết rất rõ và lần nào cô cũng tỏ rõ quan điểm của mình ngay từ đầu. Cô chưa sẵn sàng cho một tình cảm mới. Và cô cũng không có ý định cho tình cảm nào khác.
Trở về căn phòng của mình, Mai Mai lấy từ trong ngăn tủ khóa của cô bức ảnh của Nhất Bảo. Tối nào cũng thế, cô cũng ngồi ngắm nhìn bức ảnh một hồi lâu rồi mới quay sang làm những việc khác. Hình ảnh người con trai này vẫn từng giờ từng phút in đậm trong tâm trí cô.
- Đã 3 năm rồi. Nhất Bảo. Anh đang ở đâu?