Anh là xã hội đen thì đã sao? – Chương 14

Tác giả: Meili

Không gian xung quanh cứ như đang trong thế giới cổ tích vậy. Phía cuối của con đường màu xanh kia là một căn nhà gỗ. Nhất Bảo mỉm cười – một nụ cười chỉ có khi ở bên Mai Mai. Cậu mở cửa. Nội thất trong nhà duy nhất có một chiếc... ghế dài. Nhưng nhìn ánh sáng trong căn nhà rất ấm áp. Nhà gỗ này chỉ có một tầng đấy và thêm căn gác nhỏ ở trên. Nhất Bảo đưa Mai Mai lên tầng trên. Vừa bước tới nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt Mai Mai chính là chiếc giường bởi nó chiếm hết nửa diện tích căn gác! Và đó là đồ dùng duy nhất có mặt ở đây.
- Căn nhà gỗ này thích thật đấy nhưng nội thất thì xơ xài quá. – Mai Mai nói.
- Anh thích đơn giản - Nhất Bảo vừa nói vừa đẩy Mai Mai đi về phía chiếc giường.
Mai Mai gật gật đầu:
- Uhm. Đơn giản cũng có cái đẹp của đơn giản. Nhưng mà cái nền này đi lạnh chân quá.
Mai Mai co luôn hai chân lên đệm khi vừa vừa ngồi lên giường.
- Anh sẽ bảo người làm trải thảm. – Nhất Bảo nói rồi giơ túi đồ ăn trước mặt Mai Mai. – Đói chưa?
Từ lúc xuống xe đến giờ liên tục chứng kiến những bất ngờ khiến Mai Mai cũng quên luôn chuyện ăn uống. Thấy túi đồ ăn, ngửi mùi thức ăn thơm phức, bụng cô nàng bắt đầu réo ầm ĩ.
Sáu đùi gà, hai hamberger, khoai và nước.
- Oa, trông ngon quá! – Mai Mai reo lên. Cô cầm một hamberger đưa cho Nhất Bảo.
- Anh không ăn.
Mai Mai nhìn ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại không ăn? Hay Bảo không thích ăn gà chiên? Không thích ăn thì mua làm gì?
Nhất Bảo cười:
- Không phải. Anh không đói thôi.
Mai Mai cười tươi gật đầu:
- Vậy à! Vậy thì Mai sẽ phần Bảo một bánh, ba đùi gà, Mai không thích ăn khoai, cho Bảo hết khoai luôn – vừa nói vừa chia đôi phần ăn của hai người – mà khoai một mình Bảo ăn thì cho Bảo hai đùi thôi. Hì hì.. – Mai Mai cười toe toét. Đưa luôn miếng đùi đáng lẽ là phần của Nhất Bảo lên miệng.
Nhất Bảo cười hiền, lấy lon nước uống.
- Căn nhà gỗ này của Nhất Bảo à? – Mai Mai hỏi khi bắt đầu chơi tiếp cái đùi thứ hai.
- Ừ. Em có thích nó không?
Nuốt vội miếng thịt gà:
- Có. Về Mai cũng sẽ bảo bố làm cho một cái giống thế này.
Nhất Bảo lại cười:
- Cứ từ từ mà ăn.
Nhìn Mai Mai ăn đùi gà, Nhất Bảo chợt nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cô tiểu thư ngang ngược, chảnh chọe đã đi đâu mất?!
Chẳng mấy chốc phần đùi gà của Mai Mai cũng đã hết. Cô nàng bắt đầu đả sang bánh. Nhìn suất của Nhất Bảo còn nguyên:
- Sao Bảo không ăn đi?
- Đã nói là anh không muốn ăn rồi mà.
.........
- Ui no quá đi!
Mai Mai xoa xoa cái bụng no căng, nhìn xung quanh, thấy Nhất Bảo đang ngồi tựa cửa nhìn mình.
Mai Mai đứng lên đi về phía Nhất Bảo. Nhìn qua tấm cửa kính trong suốt, từ trên căn gác nhìn xuống, con đường màu xanh thu gọn trong tầm mắt.
- Oa. Thật thanh bình. – Mai Mai cười tươi rồi cũng ngồi xuống tựa cửa đối diện Nhất Bảo.
Nhất Bảo vẵn không hề rời mắt khỏi Mai Mai. Mai Mai đưa tay lên quẹt quẹt cái miệng của mình:
- Bị dính đồ ăn à? Lúc ăn xong Mai lau rồi mà.
Nhất Bảo lắc đầu:
- Sạch rồi.
Rồi cậu quay đầu nhìn ra ngoài trời.
- Nếu bây giờ anh không còn ở đây ... em sẽ thấy sao?
Mai Mai cau mày không hiểu.
- Tức là anh không ở Việt Nam mà sẽ đến một đất nước nào đó chẳng hạn.
Chân mày Mai Mai dãn ra, cô im lặng rồi nói:
- Chắc là sẽ buồn, rất buồn.
Nhất Bảo quay nhìn Mai Mai. Mai Mai không hiểu lại tránh ánh mắt đó.
- Từ nhỏ tới giờ, Mai chưa từng cố lấy một người bạn. Những đứa trẻ Mai từng gặp đều là con nhà vương giả. Trong môi trường đó có được người bạn đúng nghĩa có khi còn khó hơn lên trời. Chứ đừng nói đến bạn thân.
Mai Mai bật tiếng cười nhìn Nhất Bảo.
- Mai không có bạn, Bảo có nghĩ là tại tính Mai khó ưa không?
Nhất Bảo không nói gì, nắm lấy tay Mai Mai, nhìn đôi mắt đỏ hoe từ lúc nào.
Mai Mai đặt bàn tay kia lên tay Nhất Bảo:
- Vậy nên Bảo là người bạn đầu tiên của Mai Mai, và còn là người bạn thân nữa. Bảo hứa sẽ mãi mãi là bạn thân của Mai nha!
Ánh mắt của Nhất Bảo có sự thay đổi sau câu nói ấy. Cái nắm tay cũng lỏng dần.
Cậu cười khan:
- ‘Bạn thân mãi mãi’ à? Anh muốn hỏi em một câu, em biết những gì về anh?
Mai Mai đầu óc đơn giản, nghe Nhất Bảo hỏi vậy thì cũng định trả lời, nhưng chợt thấy ngoài biết tên, biết nhà, biết mặt bố của Nhất Bảo ra thì cô cũng chẳng biết điều gì hơn. Đành im lặng.
- Có phải ngoài biết tên, nhà và bố anh thì không còn gì nữa đúng không? Vậy em không sợ anh cũng sẽ giống như những công tử, tiểu thư kia hay sao? ... mà có khi còn tệ hơn thế! – Câu cuối Nhất Bảo nói bằng giọng khác hẳn...
Mai Mai lập tức lắc đầu quả quyết:
- Không. Mai không sợ vì Mai biết Nhất Bảo không như vậy, và Mai tin Nhất Bảo sẽ không bao giờ là như vậy.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai. Niềm tin của Mai Mai thật quá lớn. Nhất Bảo có thể cảm nhận được điều ấy qua đôi mắt cô. Nhất Bảo lắc đầu, đứng vụt dậy:
- Anh sẽ làm em thất vọng thôi.
Im lặng….
- Nhất Bảo… - Mai Mai ngập ngừng - …
- Đừng trẻ con thế! – Nhất Bảo nói
Nhất Bảo không thể hiểu nổi tâm trạng của chính mình lúc này. Liếc nhìn gương mặt của Mai Mai cậu thấy tội nghiệp cho cô, và càng tự giận bản thân mình nhiều hơn.
Nhất Bảo cười, nụ cười buồn bã nhưng vẫn cố làm ra vui vẻ:
- Mai Mai này!
Mai Mai giật mình, không khí yên ắng khi nãy khiến Mai Mai thấy run trong lòng, và cái gì đó như sợ. Cô ngẩng nhìn Nhất Bảo. Thái độ cậu ấy đã khá hơn nhưng đấy vẫn không phải một Nhất Bảo cô từng biết.
- Bảo nói đi.
Nhất Bảo ngồi xuống giường nhìn Mai Mai ngồi đất nhìn mình buồn bã, che đậy cảm xúc thật, cười nói:
- Đến khi nào em mới chịu đổi cách xưng hô với anh?
Mai Mai tròn mắt, thấy câu hỏi chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh.
- Nhìn anh say đắm thế?!
Tại nhà Mai Mai
- Ông chủ cho gọi tôi. – Dì Minh nói
Ông Lâm không rời mắt khỏi tờ báo, hỏi:
- Mai Mai về chưa?
- Dạ chưa, thưa ông chủ.
- Dì có biết con bé đi đâu không?
- Dạ, vệ sĩ nói cô ấy đi mua đồ.
- Mua đồ? Nó cần mua cái gì? Mà nó đi với ai?
- Cô ấy nói là có hàng thời trang mới về. Cô ấy đi cùng bạn.
‘Bạn sao?’ ông Lâm nghĩ
- Dì Minh này.
- Dạ, thưa ông chủ.
- Dì có biết dạo này Mai Mai hay tiếp xúc với ai không? Uhm.. ý tôi muốn nói là quan hệ bạn bè của nó!
- Chuyện này...
(Dì Minh nói gì đó với ông Lâm.............)
Quay lại với Nhất Bảo và Mai Mai.
Sau khi thái độ của Nhất Bảo khá hơn, Mai Mai cũng vì thế mà tươi tắn trở lại.Hai người họ cười cười nói nói. Thời gian cứ thế trôi, và càng trôi nhanh hơn mỗi khi hai người bên nhau. Với riêng Nhất Bảo, dù bên ngoài có cười nói với Mai Mai nhưng chốc lát trong lòng cậu lại đấu tranh dữ dội ‘Tại sao em lại tin anh như vậy. Một người như anh có đáng không’, ‘Tình cảm của em dành cho anh chẳng lẽ chỉ như một người bạn thôi sao’, ‘Anh có nên nói sự thật về mình với em không, có nên không??????’
Mùa đông, ngày trôi qua thật nhanh. Khi hai vừa bước ra khỏi căn nhà gỗ, một người đàn ông vội vã chạy tới, hớt hải nói:
- Thưa cậu. Bọn Mặt Sắt ở Nam…
Nhất Bảo vội giơ tay nắm lấy khuỷu tay anh. Lúc này người đó như mới nhận ra sự có mặt của Mai Mai liền im bặt, gương mặt không giấu nổi căng thẳng.
- Em ra xe trước đi. Mấy hôm nữa có buổi gặp mấy người quen cũ nên cần chuẩn bị.
Mai Mai gật đầu:
- Vậy Mai ra trước nha.
Vừa bước đi Mai Mai cảm thấy có gì là lạ. Nhưng rồi lại thả hồn vào màu xanh tươi mát của con đường.
Mai Mai đứng đợi cạnh chiếc xe. Lúc sau thì thấy Nhất Bảo và người đàn kia đi ra, vừa đi hai người còn vừa nói chuyện gì đó. Nhìn gương mặt Nhất Bảo khi đó, không hiểu sao Mai Mai thấy… sợ. Khi Nhất Bảo trông thấy Mai Mai thì cậu chuyện của hai người họ cũng kết thúc. Người đàn ông kia gật gật đầu rồi quay bước đi.
- Phải về thật rồi sao? Nhưng Mai chưa muốn về. – Mai Mai xị mặt khi Nhất Bảo đi tới.
- Căn nhà vẫn còn đây, lúc nào muốn lại tới, em có thể tới đây bất cứ khi nào em thích.
Mai Mai im lặng lên xe. Nhìn lại con đường màu xanh mà phía cuối con đường là căn nhà gỗ nơi mà Nhất Bảo và Mai Mai vừa ở đó, cô cảm thấy điều khiến cô lưu luyến không phải căn nhà mà là những giây phút cô vừa có được cùng ‘người ấy’.
Tại phòng sách trong nhà của ông Lâm
- Có việc này tôi cần cậu tìm hiểu – ông Lâm nói với một người đàn ông nào đó – liên quan đến Mai Mai, con gái tôi.
- Xin ông cứ nói.
- Tôi muốn biết về mối quan hệ, quen biết bạn bè gần đây của nó. Nó hay đi cùng ai. Và cho tôi đầy đủ thông tin về người đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc