- Tôi đã quên anh rồi, bây giờ, tôi đang rất hạnh phúc
Rồi hắn giật mình bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, khoé mi vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt. Hắn nhìn xung quanh, thấy trời đã tối, Gia Long thì đã ngủ say, hắn lại nhìn xuống bàn tay đang run rẩy của mình, nở một nụ cười chua chát………
Đang chìm trong giấc ngủ, nó mở bừng mắt lên, mồ hôi túa ra như tắm, nó vừa có một giấc mơ, cơn ác mộng ba năm trước, nó nhìn thấy hắn và Tuyết Lan đang ôm ấp nhau trên giường, tất cả mọi chi tiết của việc đó đều xảy ra, cả những câu nói của hắn cũng chân thật đến kì lạ. Nó nhắm bừng mắt, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, răng cắn chặt môi đến bật máu, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc. Khoé mi nó khẽ run run rồi một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nó lấy tay lau vội đi giọt nước mắt đó, nỗi đau 3 năm trước lại tràn về xé toạt trái tim nó, khiến vết thương năm nào lại tiếp tục rỉ máu, tại sao nỗi đau đó lại trọn vẹn đến vậy? Nó cứ ngỡ rằng mình đã quên đi tất cả nhưng thật ra nó vẫn nhớ rất rõ, nó nhớ tất cả mọi thứ, sự ân cần của hắn, sự nâng niu chở che của hắn và cả sự tàn nhẫn của hắn. Nó cảm thấy vừa yêu, vừa căm hận hắn, cái nỗi đau đớn hắn tặng cho nó vào ba năm trước, nhất định nó sẽ trả cho hắn gấp bội. Chợt nó nhớ đến trái tim thuỷ tinh ngày nào đã vỡ tan, nó khẽ mỉm cười chua chát, một giọt nước mắt lấp lánh lại theo đó mà rơi xuống, nó bật cười khe khẽ, không ngờ nó lại khóc, nhất là khi nhớ đến những chuyện của hắn, những giọt nước mắt nó đã che giấu ba năm qua, bây giờ lại xuất hiện, quả nhiên, tình yêu của nó còn quá lớn khiến nó khó để có thể tự kìm chế bản thân
Đêm dần trôi qua, buổi sáng tinh mơ lại đến, khi bà Như Huỳnh tỉnh giấc đã thấy trên giường vô cùng trống trải, nhìn qua nhìn lại không thấy nó đâu cả, bà hốt hoảng bật dậy và chạy đi tìm nó, miệng lẩm bẩm:
- Không lẽ đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi sao? Không thể nào như vậy được.
Rồi bà chạy xuống nhà, đập vào mắt bà chính là hình ảnh thân thương của nó, có cả ông Minh và bé Thiên Thiên. Đêm qua, bà đã nghe nó nói về bé, bây giờ tận mắt nhìn thấy, bà thấy bé còn đáng yêu hơn so với lời nó kể. Nhìn thấy bà, bé lắng quắng chạy đến, miệng cười toe toét:
- Oaoaoaoa, bà ngoại đẹp quá đi, cho Thiên thiên kẹo đi - Thiên Thiên, mới sáng sớm không được ăn kẹo – Nó nghiêm giọng nói - Vâng ạ – Mặt bé ỉu xìu, miệng vẫu ra phụng phịu - Con đừng nghiêm khắc với Hạo thiên quá, bé còn nhỏ mà – Bà mỉm cười dịu dàng - Mẹ đừng bị Thiên Thiên gạt, thằng bé giỏi nhất là giả vờ đấy – Nó mỉm cười, đặt hai dĩa cơm trứng vừa chiên xong lên bàn – Ba ăn đi cho nóng, mẹ cũng mau ngồi xuống đi. - Ừ, mẹ tới ngay – Bà mỉm cười, cúi xuống nhìn bé – Nào, bà cháu mình đến ăn sáng thôi. - Vâng ạ – Thiên Thiên cười tít mắt. Nói xong, bà nắm lấy tay bé dấn đi lại bàn, Hạo Thiên lon ton đi theo sau. Nó khẽ mỉm cười đặt thêm hai dĩa cơm xuống, ngoắc ngoắc bé: - Lại đây nào, mình ăn sáng thôi con. - Vâng ạ – Bé tung tăng chạy đến bên nó và leo lên ghế – Thơm quá đi. - Đây, ăn cẩn thận nhé con, coi chừng đổ ra bàn đấy – Nó đưa cho bé cái muỗng, mỉm cười dịu dàng - Vâng ạ – Bé nhận lấy cái thía trên tay nó rồi múc cơm ăn, vừa ăn được một muỗng, bé đã líu lo – Đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất. Nó mỉm cười, gắp vào dĩa bé thêm một miếng trứng. Bữa sáng hôm đó thật là vui, ông Minh và cả bà Như Huỳnh đều cười luôn miệng trước những câu nói ngộ nghĩnh của bé, không khí vô cùng rộn ràng và tươi vui, người làm trong nhà ai ai cũng thấy vui vẻ. Sau bữa sáng, Hạo Thiên bị bà Như Huỳnh bắt đi sắm quần áo, ban đầu bé cứ đòi theo nó nhưng sau khi nghe bà nói đến đồ ăn, kẹo và cả những món đồ chơi đẹp lung linh, bé hoàn toàn quên bẵng nó đi và lao lên xe đầu tiên. Nó phì cười trước tính khí của bé rồi quay sang dặn dò bà vài điều rồi cũng lái xe đi khỏi nhà Nó nhanh chóng lái xe đến chỗ hẹn, vừa bước vào quán, nó đã nhìn thấy nhỏ vẫy vẫy, nó mỉm cười đáp lại rồi đến chỗ nhỏ và Trang Linh Vừa ngồi xuống ghế, nhỏ đã hỏi nó tới tấp, nhưng chung qui là hỏi xem tại sao nó không dẫn bé Hạo Thiên theo. Nó hừ một tiếng rồi vờ giận dỗi đứng dậy: - Bà hẹn tui ra đây là để gặp Thiên Thiên sao? Vậy thì tôi về, tự đến nhà tui mà tìm đi. - Ê ê ê, khoan, tui đùa thôi mà – Nhỏ nắm tay nó lại, gãi gãi đầu – Tui hẹn bà ra là để tâm sự mà. - Thật sao? – Nó ngồi xuống ghế, vẫn tiếp tục vờ giận dỗi - Thật mà – Nhỏ cười hì hì – Tui muốn biết 3 năm qua bà sống như thế nào thôi. - Tôi vốn định kể rồi, nhưng giờ thì không muốn kể – Nó lè lưỡi ra trêu nhỏ rồi quay qua gọi nước uống cho mình. - Thôi mà, kể đi mà – Nhỏ năn nỉ, Trang Linh thì im lặng không nói gì nhưng cũng nhìn nó say đắm - Thôi được rồi, nhưng chúng ta đi đến chỗ khác được không? – Nó mỉm cười chào thua. - Nhưng bà muốn đi đâu? – Nhỏ cười toe<đạt được mục đích rồi, không cười sao được?> - Bây giờ chúng ta đi mua sắm đi, sau đó đi ăn trưa đi, tôi sẽ kể cho hai người nghe mọi chuyện, được chứ? - Ừ – Nhỏ mỉm cười còn Trang Linh gật đầu. Thế là cả buổi sáng, ba người đi hết chỗ này đến chỗ khác, số lượng túi càng lúc càng nhiều, đến nỗi phải cho xe chở về trước. Sau khi mua sắm xong, ba người kéo nhau đến nhà hàng Pháp để dùng bữa trưa, vừa vào trong phòng v.i.p, nhỏ đã bắt đầu giục nó kể chuyện. Nó quăng cho nhỏ nguyên cục lơ và quay sang hỏi Trang Linh: - Chừng nào em và Eric đi hưởng tuần trăng mật? - Dạ, có lẽ là tuần sau ạ – Trang Linh mỉm cười, đôi mắt đầy niềm hạnh phúc. - Hai người định đi đâu? – Nó hỏi tiếp - Đầu tiên chúng em sẽ sang Ý rồi sau đó là đến Pháp, cuối cùng là Hawaii ạ – Trang Linh mỉm cười. - Hawaii à? – Nó thoáng buồn rồi nhanh chóng mỉm cười – Đi nhiều nơi thế, khi về phải có quà cho chị đấy nhé. - Dĩ nhiên rồi, em sẽ mua thật là nhiều quà luôn ấy chứ – Trang linh cười tươi - Này, bà mau kể cho tôi nghe chuyện ba năm trước đi – Nhỏ nài nỉ – Đi mà. - Rồi, tôi kể đây – Nó cốc vào đầu nhỏ – Bà không thay đổi gì hết, vẫn trẻ con như ngày nào. - Kệ tui, có kể không thì bảo? – Nhỏ xoa xoa đầu - Rồi, muốn hỏi gì hỏi đi, tui sẽ trả lời – Nó mỉm cười - Tất cả mọi chuyện – Trang Linh và nhỏ đồng thanh. - Hai người hợp nhau thế? – Nó bật cười – Được rồi, chuyện là như thế này……. Nó cầm li nước lên uống rồi mới bắt đầu lể. - Ba năm trước, khi tôi đến phi trường lấy vé, tôi bất chợt nghe thấy cô nhân viên nói rằng còn dư một chiếc vé đến Pháp do có 1 khác hàng vừa huỷ bỏ. Đột nhiên tôi nổi hứng muốn đến Pháp một chuyến, thế là tôi đổi lấy chiếc vé đó, bù thêm một ít tiền và lên máy bay. Sau khi đến nơi, tôi xin vào làm ở một công ty kinh doanh và thuê một căn hộ để ở. Trong thời gian ở bên đó, tôi tình cờ gặp lại Mary, bà còn nhớ cô ấy không? – Nó mỉm cười nhìn nhỏ - Mary? Chẳng lẽ là Mary, em gái kết nghĩa của bà? – Nhỏ ngạc nhiên nói. - Phải, chúng tôi tình cờ gặp nhau và tui được biết cô ấy cũng làm tại công ty tui xin vào. Thế là tui dọn hẳn về nhà Mary ở, một thời gian sau, tui gặp Simon, đồng nghiệp lâu năm của Mary. Qua một thời gian quen biết, tui và anh ấy đã trở nên vô cùng thân thiết, anh ấy luôn quan tâm tới tui………. – Nó bất giác mỉm cười - Này, đừng nói với tui người Thiên Thiên gọi là ba, chính là anh chàng tên Simon đó nhé? – Nhỏ trợn mắt lên, Trang Linh cũng trong tình trạng tương tự. - Đúng vậy, người Thiên Thiên gọi là ba chính là Simon – Nó mỉm cười – Bà không biết tui đã khó khăn như thế nào đâu, khi Thiên Thiên biết nói, tui đã phải đồng thời dạy cho nó cả tiếng Pháp và tiếng Việt, nhờ vậy mà bé mới nói chuyện lưu loát thế đó chứ. - CÁI GÌ? – Mắt của nhỏ và Trang Linh mở to hết cỡ – Bà thật sự có con với người khác sao? - Này, hai người làm gì thế? Có để tui kể không? Mà hai người phải thề với tui, không được nói cho ai biết, được chứ? – Nó nghiêm giọng - Tại sao? – Cả hai đồng thanh - Có thề không? – Nó hỏi lại, giọng nói vô cùng cương quyết - Được rồi, tui/em thề – Lại đồng thanh. - Tốt, tui kể tiếp đây, thật ra là như thế này………………………….. Sau một hồi nghe nó phân tích và kể nốt câu chuyện, nhỏ và Trang Linh bất giác nhìn nhau, nhỏ ngập ngừng nói: - Này, bà có thấy làm vậy là tội nghiệp cho Chấn Phong lắm không? Dù gì Chấn Phong cũng rất yêu bà mà - Yêu thương gì chứ?Tui không cần biết, những tổn thương mà anh ta gây ra cho tui, tui vĩnh viễn không bao giờ quên – Nó nghiến răng, mắt đầy đau đớn. - Nguyệt à, thật ra lần đó, Chấn Phong và Tuyết lan không làm gì cả – Nhỏ nhẹ nhàng nói - Tui không tin, chẳng phải chính anh ta đã thừa nhận sao? – Nó nghi ngờ nói, trong lòng có chút rung động. - Điều đó là sự thật, tui có thể đảm bảo chuyện đó, bà đừng như vậy, trong vòng ba năm qua, Chấn Phong đã chịu khổ rất nhiều, anh ta còn yêu bà nhiều lắm Nguyệt à - Thật vậy sao? Giữa họ không có chuyện gì thật sao? – Giọng nói nó run rẩy - Phải, em có thể làm chứng, chắc chắn không thể nào – Trang Linh rụt rè lên tiếng – Chị hãy tin em và chị Giao Châu, bọn em nói thật đấy ạ. - Thôi, em đừng nói nữa, chị đã hiểu rồi, tự chị sẽ biết cách giải quyết chuyện này – Nó mỉm cười dịu dàng – Thôi, ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi. Nghe nó nói vậy, cả nhỏ và Trang Linh đều không dám nói thêm mà cuối xuống ăn, cầu trời cho nó biết làm chuyện tốt. Còn nó, sau khi đã nghe nhỏ và Trang Linh nói, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, nhưng nó vẫn sẽ cho hắn chịu khổ vì những tổn thương hắn đã gây ra cho nó dù là do bị Tuyết Lan *** hại, cái gì cũng phải có qua có lại và nó sẽ cho hắn nhận những gì hắn đáng nhận lấy. |