Anh là đồ khốn nhưng…..em yêu anh - Chương 29

Tác giả: Sam

Nhỏ bàng hoàng nhìn những mảnh pha lê vỡ dưới chân, nhỏ không ngờ Tuyết Lan lại dám làm như vậy, máu trong người nhỏ sôi lên, vừa tính tiến tới “xử” Tuyết Lan thì nó đã nhanh chân hơn, nó kéo tay nhỏ lại và tiến tới trước mặt cô ta.
“CHÁT”, 5 ngón tay nó hằn đỏ trên mặt Tuyết lan, do bất ngờ, cô ta ôm lấy mặt, mắt trợn lên nhìn nó, nhưng ngay sau đó, cô ta nở nụ cười gian xảo và bắt đầu chảy nước mắt. Vừa tính cho cô ta thêm một tát nữa thì giọng nói của hắn đã khiến nó dừng lại:
- Nguyệt, em làm gì vậy? – Hắn ngạc nhiên vô cùng – Sao em lại đánh Tuyết Lan?
Nói rồi, hắn lại đỡ Tuyết lan lên, dịu dàng hỏi cô ta:
- Em có đau lắm không? Nói cho anh biết, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Hic, là em không tốt, hic, lúc nãy em lên chơi với chị Nguyệt thì nhìn thấy một viên pha lê rất đẹp, chị ấy cho em mượn, nhưng do em hậu đậu nên lỡ tay làm vỡ, vì quá tức giận nên chị ấy đánh em, hic, là em không tốt mà – Tuyết Lan nức nở nói.
- Không…….. – Nó lên tiếng
- Nguyệt, anh không ngờ em lại như vậy, một viên pha lê thì có đáng để em làm như vậy không? – Hắn cắt lời nó, nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu rồi quay sang Tuyết Lan – Em có đau lắm không? Đi, anh đưa em về.
- Cái tên khốn này…..
Nhỏ gầm gừ định giải thích thay nó nhưng liền bị nó cản lại, nó lãnh đạm nhìn hắn, đôi môi khẽ mấp máy:
- Anh thật sự nghĩ em là người như vậy sao?
Hắn nhìn nó khó hiểu rồi nói nhanh:
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nói xong, hắn dẫn Tuyết Lan đi, còn Tuyết Lan thì khóc không ngừng, lặng lẽ đi theo hắn, đôi môi vẽ lên một nụ cười nửa miệng. Đợi hai người đi khỏi, nó cúi xuống lượm những mảnh pha lê vỡ, một giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt không cảm xúc của nó. Nhỏ nhìn nó khó hiểu rồi bực tức nói:
- Sao bà không để tui giải thích với Chấn Phong? Con nhỏ đó, tui thật không ngờ, đúng là một con người hai mặt mà – Nhỏ gầm gừ, ngồi xuống nhặt giúp nó – Mà bà có tin những gì cô ta nói không?
- Giải thích để làm gì? Nếu anh ta nghĩ tui là người như vậy thì cứ để anh ta nghĩ, có lẽ cô ta nói đúng, đây chỉ là một khối đá và đá thì không mang theo ý nghĩa gì cả, giải thích để làm gì? – Nó lạnh lùng nói, không hề nhìn nhỏ mà chỉ lo nhặt những mảnh pha lê vỡ.
Nó không khóc, không thể khóc, không có gì đáng để nó khóc, chuyện này chẳng phải nó đã từng trải qua rồi hay sao? Khóc để làm gì? Bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ không khóc nữa, sẽ không bao giờ khóc nữa. Nhỏ cũng không nói gì, điều nhỏ lo sợ nhất đã xảy ra, thà nó cứ khóc, cứ thể hiện ra trước mặt nhỏ, chứ nó cứ im lìm và lạnh lùng như thế này nhỏ khiến không khỏi lo sợ, không lẽ cơn ác mộng 3 năm trước lại tái diễn hay sao? Nghĩ tới đó, nhỏ khẽ rùng mình và lắc lắc đầu, cố gắng rũ bỏ suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu. Cơn ác mộng đó sẽ không bao giờ lặp lại, nhỏ sẽ không để cơn ác mộng đó tiếp diễn, nhỏ sẽ bảo vệ cho nó, cũng như nó bảo vệ cho nhỏ.
Nhặt hết những mảnh pha lê vỡ, nó lặng lẽ đến bên cái tủ, lấy ra một lọ thuỷ tinh nhỏ và trút vào đó, sau đó nó lấy một cái nút gỗ và đậy lại. Rồi nó quay qua lấy túi xách và đặt cái lọ thuỷ tinh, sau đó quay về phía nhỏ, mỉm cười:
- Chúng ta đi thôi, dọn dẹp xong rồi, mình xuống rủ Gia Long đi uống nước nha, hihi
- Ừ – Nhỏ gật đầu, trong lòng rất buồn khi nhìn thấy những biểu hiện của nó.
Gia Long từ ngoài bước vào, ngạc nhiên nhìn hai đứa rồi hỏi:
- Chấn Phong đâu rồi? Tuyết Lan nữa? Sao chỉ còn có hai người ở nhà vậy?
Đáp lại câu trả lời của hắn là cái trừng mắt rất nhanh của nhỏ và bầu không khí lạnh lùng phát ra từ nó. Anh khẽ nuốt nước bọt cái ực, biết là mình vừa nói chuyện không nên nói. Nhỏ khẽ cau mày nhìn anh rồi nói nhanh:
- Anh đi lấy xe đi, bọn em muốn đi uống nước.
- Ừ, anh đi ngay đây – Gia Long gật đầu rồi quay ra ngoài.
Nó và nhỏ cũng đi theo sau đó, không ai nói gì với ai câu nào.
Ngồi trên xe, Tuyết Lan đã hết khóc nhưng mắt vẫn còn đỏ hoe, hắn dịu dàng nói với cô ta:
- Lan, anh thay Nguyệt xin lỗi em, anh không ngờ cô ấy lại hành xử như vậy.
- Không có gì đâu anh, chị Nguyệt là một cô gái tốt mà, tại em làm vỡ đồ của chị ấy nên chị ấy giận thôi, em không trách chị ấy đâu – Tuyết Lan buồn bã nói
- Em đúng là một cô gái tốt, ai cưới được em chắc người đó có phước lắm – Hắn mỉm cười
- Anh làm em ngại quá à – Tuyết Lan ngượng ngùng nói, còn trong lòng thì đang cười vui vẻ vì những gì hắn nói.
Trong suốt quãng đường về nhà, hắn và Tuyết Lan nói chuyện rất vui vẻ, chủ yếu là hắn xin lỗi Tuyết Lan và hỏi rõ chuyện đã xảy ra. Còn về tụi nó, ngồi trên xe, bầu không khí cũng không khá hơn, cứ lạnh băng và cực kì ảm đạm. Ngồi bên cạnh nó, nhỏ cũng chẳng dám nói gì, nói chính xác là không biết nói gì bởi vì nhỏ sợ bản thân lỡ lời, mà nó lúc này giống như một người đang đứng cạnh vựa sâu, chỉ còn vài phầm trăm ý chí sống sót, nếu nhỏ nói gì khiến nó đau, tức là đồng nghĩa với việc cho nó một cước bay thẳng xuống vực sâu, nhỏ rất sợ chuyện đó lại tái diễn một lần nữa. Một lúc lâu sau, nó chậm rãi lên tiếng khi nghe Gia Long hỏi muốn đến quán nước nào:
- Bar Fire – Nó nói ngắn gọn, giọng nói cực kì lạnh lùng
- Cái gì? Bây giờ đã trễ lắm rồi, cũng gần 12 giờ rồi, bà thật sự muốn đến đó sao? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi.
- Phải, có vấn đề gì không? – Nó hỏi ngược lại nhỏ, ánh mắt đầy băng tuyết như khiến nhỏ không rét mà run.
- Không, không có vấn đề gì – Nhỏ chồm lên nói với Gia Long – Bar Fire, tốt nhất là anh đừng thắc mắc gì hết, em sẽ giải thích sau.
- Ừ, anh biết rồi – Gia Long đáp nhanh và tăng tốc, chiếc xe phóng thẳng đến bar Fire.
Địa điểm: Bar Fire
Thời gian: 11h30
Ba người bước xuống xe, nó không nói không rằng mà bước nhanh vào bar, nhỏ nhanh chóng kéo Gia Long chạy theo nó. Lúc nó đi gần tới bàn tiếp tân, đột nhiên có hai tên con trai tiến đến trước mặt nó, giở giọng trêu chọc:
- Này cô em xinh đẹp, có muốn cùng bọn anh uống một ly không? – Một tên lên tiếng, giọng nói vô cùng đểu cáng.
- Cút – Nó trừng mắt nhìn bọn chúng, khuôn miệng xinh xắn gằn từng tiếng – Đừng để tôi phải lặp lại.
- Làm gì ghê vậy cô em? Chỉ một ly rượu thôi mà – Một tên cười phá lên, nắm lấy tay nó.
Đúng lúc đó, nhỏ và Gia Long cũng tìm thấy nó, Gia Long hơi ngạc nhiên nói với nhỏ:
- Giao Châu, em nhìn xem, hình như Bạch Nguyệt đang bị hai tên con trai bao vây thì phải?
- Cái gì? – Nhỏ trợn mắt lên – ૮ɦếƭ rồi, chúng ta phải mau lại đó, nhanh lên, không thì muộn mất.
- Em đừng quá lo lắng, anh sẽ lại giúp bạn em ngay – Gia Long khẽ mỉm cười, bước nhanh theo nhỏ.
- Không phải em lo cho nó, người mà em lo chính là hai tên đó đó – Nhỏ hét lên, đi gần như chạy.
Gia Long nghe nhỏ nói xong thì chẳng hiểu gì cả nhưng cũng vội bước nhanh theo nhỏ. Vừa sắp tới chỗ nó thì nhỏ bị một thằng con trai níu tay lại, hắn cười dâm dục rồi nói với nhỏ:
- Em thật là xinh đẹp nha, bao nhiêu tiền đây?
- Buông ra – Nhỏ hét lên, sát khí toả ra ngùn ngụt – Nguyệt, bà bình tĩnh lại đi
Nhỏ cố gắng giật tay ra và hét lên, hy vọng nó nghe thấy nhưng tiếng nhạc đã át đi lời nhỏ. Tên đang nắm tay nhỏ vẫn lì lợm không buông ra, nhỏ liền quay ngược người lại và cho hắn một cước vào mặt khiến tên này ngã xuống sàn, máu chảy ra từ khoé miệng. Không chần chừ, nhỏ chạy về phía nó, tên kia ôm lấy mặt định đuổi theo đánh cho nhỏ một trận thì bị Gia Long chặn lại. Anh gằn từng tiếng:
- Mày dám ᴆụng tới cô gái của tao sao? – Anh cười lạnh khiến tên đó rùng mình.
Không để hắn nói thêm, anh bồi thêm cho hắn một đá khiến tên đó ngất xỉu, rồi anh gọi người đến tống tên đó ra ngoài rồi chạy theo nhỏ, cảm thấy khá thú vị khi nhìn thấy nhỏ cho tên kia một cước, điều mà hắn không bao giờ nghĩ nhỏ sẽ làm được. Còn nói về nó, khi bị tên đó nắm tay, nó trừng mắt lên, miệng bắt đầu đe doạ:
- Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, khôn hồn thì bỏ tay ra.
- Không bỏ thì sao hả bé? Em sẽ cắn anh chắc? – Tên đó cười phá lên, liếm liếm đôi môi của mình.
- Nguyệt, không được
Cuối cùng nhỏ và Gia Long đã chạy đến chỗ nó nhưng đã quá muộn, câu nói của tên đó đã khiến nó mất bình tĩnh.
“Bốp”, tên đó bay thẳng về phía sau và ngã đè lên một cái bàn khiến cái bàn gãy nát. Tên còn lại trừng mắt nhìn nó rồi cũng xông vào hòng chế ngự nó. Nhanh như chớp, nó quay người lại và dùng judo vật ngã hắn. Tên kia dần tỉnh dậy thấy bạn mình bị hạ thì liền nhào về phía nó, tay siết lại thành nắm đấm. Nó cúi xuống tránh cái đấm của tên đó và dùng sức đá vào иgự¢ hắn, tên đó vì đau nên gục xuống ngay lập tức, trên иgự¢ xuất hiện một vệt máu đang chảy dài. Nó quay sang tên còn lại thì thấy hắn đang lao về phía mình, nó tát cho hắn một phát trời giáng rồi lại cho hắn một đạp. Cầm lấy chai rượu trên cái bàn gần nhất, nó đập mạnh xuống, “xoảng”, tiếng thuỷ tinh vỡ khiến mọi người ở đó bất chợt rùng mình. Chai rượu vô hại lúc nào đã trở thành một món νũ кнí bén ngót, nó đưa mảnh thuỷ tinh vào cổ một tên, giọng sắc như dao cạo:
- Lúc nãy mày muốn mới tao uống rượu chứ gì? Được, tao uống với mày, nhưng thế rượu bằng chính máu trong người mày.
Nói rồi, nó ấn mạnh mảnh vỡ vào cổ hắn, một dòng máu cũng theo đó mà tuôn ra. Vì quá sợ hãi nên bọn chúng ngất xỉu, nó vẫn tiếp tục ấn sâu vào không chút nương tay, còn nhỏ thì nhanh chóng chạy lại giằng mảnh thuỷ tinh đó ra, hốt hoảng nói:
- Nguyệt, tỉnh lại đi, bọn chúng ngất xỉu hết rồi, bà muốn Gi*t người sao? Bà tỉnh lại đi, đây không phải là bà – Nhỏ lay lay vai của nó.
Thấy ánh mắt của nó vẫn không thay đổi, vẫn một mực giật lại mảnh thuỷ tinh, nhỏ dùng hết sức tát cho nó một cái. Nó chớp chớp mắt nhìn nhỏ rồi lấy tay xoa xoa mặt:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc