Nó rón rén bước về phía cái vali, thầm cầu nguyện cho hắn đừng thức dậy. Lấy được quần áo, nó cũng yên tâm phần nào. Nhìn về phía hắn, vẫn con ngủ, nó có phần vững tâm một chút. Nó bắt đầu nhón chân, khẽ bước về phía nhà tắm. Vừa đi được mấy bước, giọng nói ngọt ngào của hắn vang lên:
- Em làm gì vậy Nguyệt? – Hắn mỉm cười.
- Hơ, anh dậy rồi à? – Nó giật thót
- Ừ, anh mới dậy thôi – Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới – Em muốn quyến rũ anh à?
Nghe hắn nói, nó lắc đầu lia lịa, mặt đỏ bừng, gần như hét lên:
- Không có, không phải, em không có đâu.
- Vậy sao lại ăn mặc như vậy? – Hắn cười gian, tiến lại gần nó.
- Tại vì em quên mang theo quần áo mà – Nó hét lên, bay thẳng vào phòng tắm với vận tốc kỉ lục: 0.01s.
Ở bên ngoài, hắn cười nắc nẻ, dường như thú vui trêu chọc nó đã ăn vào máu hắn hay sao không biết.
5 phút sau, nó từ phòng tắm bước ra trong bộ váy ngắn, mặt vẫn còn hồng hồng. Hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
- Em có gì muốn nói với anh không?
- Không, có chuyện gì sao anh? – nó ngạc nhiên.
- Để anh gợi ý cho em nhé – hắn cười – Tối hôm qua.
“Tối hôm qua, tối hôm qua…….”, nó chống ngón tay lên trán, bắt đầu suy nghĩ. “Tối hôm qua mình đã làm gì ta? Tối hôm qua mình đi ăn với ông John, anh ấy và Eric………..”. Nghĩ tới đó, nó bắt đầu đổ mồ hôi hột, nó cười giả lả:
- Em….em không nhớ nữa, mà thôi, chuyện hôm qua rồi, hôm nay nhớ làm gì? Quên nó đi, quên nó đi – Nó vẫy vẫy tay.
- Nhưng anh không muốn quên, nhìn mặt em chắc là đã nhớ ra rồi nhỉ? – Hắn ngồi dậy, giơ hai tay ra – Muốn được bảo toàn mạng sống thì lại đây mau.
Biết không thoát được, nó đành phải nghe theo lời hắn. Vừa tới cái giường, hắn đã lôi nó lên giường và đè lên nó, cười gian:
- Dám nói dối hả? Anh phải phạt em mới được.
Nói rồi, hắn bắt đầu hôn nó, nụ hôn rất dài và rất sâu, nó hầu như không thể thở được trước nụ hôn nồng nhiệt của hắn. Một lúc lâu sau, hắn buông nó ra, nó thở như người sắp ૮ɦếƭ đến nơi. Lấy tay lau đi giọt nước mắt trên khoé mi nó, hắn hôn lên trán nó, ranh mãnh nói:
- Còn dám nói dối nữa không?
- Không, em sợ lắm rồi, em không dám nữa đâu – Nó lắc đầu liên tục
- Vậy còn thân mật với người đàn ông khác? – Hắn nhướng mày.
- Không, tuyệt đối không – Nó nói nhỏ – Nhưng đó đâu phải lỗi của em đâu.
- Em nói cái gì? – Hắn nhìn nó
- Không có gì, em không có nói gì hết – Nó lắc đầu nguầy nguậy.
- Thôi, em đói chưa? Mình đi ăn sáng
- Em muốn đi bơi – Nó nhìn hắn, mắt long lanh – Được không anh?
Toan phản đối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ươn ướt đó, hắn hoàn toàn không có khả năng chống cự được, hắn gật đầu cái rụp:
- Ừ, cũng được, em đi thay đồ đi
- Ye, cám ơn anh – Nó mừng rỡ hôn lên má hắn một cái rồi chạy đi thay đồ.
5 phút sau, nó đẩy cửa phòng tắm bước ra, nó đang mặc một bộ bikini màu đen làm tôn lên làn da trắng ngần của nó, từng đường cong trên cơ thể nó hiện ra rất rõ và hấp dẫn vô cùng. Hắn nhướng mày lên, nhìn nó:
- Em mặc bộ này hả? Còn bộ nào khác không?
- Còn một bộ nữa – Nó lục lọi cái vali một hồi, lôi ra cái áo tắm một mảnh – Cái này nè.
- Sao em không mặc cái áo đó, cũng đẹp mà.
- Em mặc bộ này không được sao anh? – Nó ngạc nhiên.
- Không được – Hắn phán một câu chắc nịch – Anh nghĩ em mặc cái áo kia đẹp hơn
- Tại sao? Cho em lí do.
Hắn tiến đến gần nó, cười cười:
- Anh không muốn nói, mau thay ra đi.
- Em-không-thay – Nó nhấn mạnh.
- Thật không? – Hắn cười gian
- Thật, chắc chắn 100%, không thay – Nó quả quyết.
Nó vừa dứt lời, hắn đè nó xuống giường và hôn vào иgự¢ nó. Bất ngờ, nó hét lên:
- Anh đang làm gì vậy? Buông em ra.
- Ngoan nào, sắp xong rồi – Hắn tóm lấy tay nó.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu dậy, mỉm cười:
- Xong rồi – Hắn mỉm cười thích thú.
- Anh làm gì vậy hả? – Nó tức tối
- Đánh dấu chủ quyền – Hắn mỉm cười, đưa cho nó tấm gương – Em tự xem đi.
Tròn mắt nhìn hắn một hồi, nó cầm tấm gương lên và soi vào иgự¢ mình. Nó ngạc nhiên hỏi hắn:
- Cái dấu đỏ đỏ này là gì vậy? Em bị muỗi cắn hả? Sao em thấy đâu có ngứa đâu?
Nghe xong câu nói của nó, hắn muốn té ngửa, dù biết nó ngây thơ nhưng hắn không ngờ lại tới mức này. Lắc đầu ngán ngẩm, hắn chán nản nói:
- Cái đó mà là muỗi cắn của em hả? Cái đó người ta gọi là dấu hôn đó.
- Dấu hôn là cái gì? – Nó ngơ ngác.
- Là cái dấu mà khi em “thân mật” với một người đàn ông, em sẽ có đó – Hắn nhấn mạnh.
Nghe hắn nói tới đó, mặt nó đỏ bừng lên, nó lắp bắp:
- Vậy tức là cái dấu này là khi mà người ta……………
- Ừkm – Hắn gật đầu – Nếu để người khác thấy thì xấu hổ lắm đó.
Nói xong, hắn mỉm cười gian xảo, nó ấm ức nhìn hắn:
- Anh cố ý phải không?
- Không phải tại anh nha, đã nhắc nhở rồi tại em không nghe thôi – Hắn cười – Bây giờ thì chịu mặc chưa?
- Mặc thì mặc, anh là đồ đáng ghét, huhu
Nói rồi, nó đành ngậm ngùi đi thay áo tắm, còn hắn thì đứng cười hả hê trước sự đau khổ của nó. Thay xong, nó ấm ức nhìn hắn:
- Cho em biết lí do
- Lí do gì? – Hắn ngây thơ
- Tại sao bắt em mặc cái áo này? – Nó giở chiêu mắt long lanh với hắn – Cho em biết điiiiiiiiiii!!!
Nhìn thấy bộ mặt đó của nó, hắn không chống cự được nên đành phải nói ra
, hắn cảm thấy ngại kinh khủng, vậy mà nó còn nhìn hắn chăm chăm nữa chứ, khó khăn lắm hắn mới nói được thành câu:
- Tại anh không muốn người ta ngắm em thôi, dù gì em cũng là vợ anh mà.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, nó cảm thấy rất đáng yêu, thì ra hắn cũng biết ghen, nó cảm thấy vui không thể tả được. Nắm lấy tay hắn, nó dịu dàng:
- Thôi, mình đi bơi đi, hihi
Nói rồi, nó kéo hắn đi.
Trong 3 ngày còn lại ở Hawaii, hai người vô cùng vui vẻ, toàn bộ những trò giải trí ở đây nó và hắn đều thử qua. Những cửa hàng đồ lưu niệm đều có dấu chân của nó , khi đi nó chỉ mang theo cái vali mà khi về thì một đống túi xách.
Ngày cuối cùng…………
- Anh sắp xếp đồ chưa mà nằm xem tivi vậy?
- Rồi, anh xong lâu rồi, chỉ có em là còn loai hoai thôi, có cần anh giúp không? – hắn mỉm cười.
- Gì chứ? Tại em mua hơi nhiều đồ thôi mà, mau lại giúp em đi – Nó năn nỉ.
- Một đống đồ luôn chứ ở đó mà hơi nhiều, thôi nhanh đi, chúng ta còn phải ra sân bay nữa. – Hắn bay lại phụ nó sắp xếp đồ đạc.
Xong xuôi, nó và hắn đi làm thủ tục trả phòng rồi ra sân bay. Trong suốt chuyến bay về Việt Nam, hầu như nó đều ngủ. Vừa đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, nó đã thấy nhỏ và Gia Long đứng đợi. Vừa thấy hai người, nhỏ đưa tay vẫy vẫy, cười toe và hét lên:
- Tụi tôi ở đây nè.
Nghe tiếng hét “thánh thót” đó, mọi người đổ dồn cặp mắt về phía nhỏ, nó vội tiến về phía nhỏ, ngượng ngùng nói:
- Sao bà vẫn không thay đổi gì vậy? Biết đây là nơi công cộng không?
- Hihi, tại tui nhớ bà mà – Nhỏ lè lưỡi – Có mua quà cho tui không?
- Nhớ tui hay nhớ quà? – Nó cười cười.
- Nhớ bà mà, hihi, cũng nhớ quà nữa – Nhỏ kéo nó đi – Thôi, về nhà đi, chắc bà mệt lắm rồi.
Chưa kịp trả lời, nó đã bị kéo đi, không đếm xỉa tới hai người đang phải ngậm ngùi xách một đống đồ theo bước hai nàng.
Trên đường về, hai đứa tíu ta tíu tít không biết bao nhiêu chuyện. Hắn đưa nó và nhỏ về nhà trước để tặng quà cho ba mẹ nó. Vừa tới nơi, hai đứa đã phóng vù vào nhà và trốn biệt lên phòng, bắt đầu “tám”
- Bà đang quen với Gia Long hả? – Nó cười gian
- Ừ, hihi – Nhỏ đỏ mặt – Còn bà thì sao? Bà và Chấn Phong cũng yêu nhau rồi phải không?
- Ừhm, hihi, xem ra hai đứa mình đều có nơi gửi thân rồi nhỉ? Chừng nào cưới đây? – Nó trêu nhỏ.
- Cưới gì chứ? Tụi tui chưa quen được lâu mà – Nhỏ ngượng chín cả mặt – Còn bà với Chấn Phong hết năm nay sẽ làm đám cưới hả?
- Không, tui phải ra trường mới tính tới chuyện đó, mà ai nói tui cưới hắn chứ? – Nó đỏ mặt
- Vậy là một năm rưỡi nữa – Nhỏ gật gù – Thôi đi bà, muốn gần ૮ɦếƭ mà xạo quài.
- Cái gì chứ? Dám trêu tui hả? – Nó cốc vào đầu nhỏ
- ………………………………
Đang nói chuyện thì hai đứa nghe tiếng gõ cửa, bà Như Huỳnh nói vọng vào:
- Hai đứa xuống nhà dưới đi, mọi người đang đợi đó.
- Vâng ạ – Hai chị đồng thanh rồi đi theo bà xuống phòng khách.
Hôm đó, cả nhà nó rất vui vẻ. Mẹ nó nấu những món nó thích, nó và nhỏ đi phụ trong khi papa nó, hắn và Gia Long ngồi đánh cờ. Bữa cơm rất ngon, rất ấm cúng, bất giác nó và nhỏ nhìn nhau, thì thầm gì đó rồi cười tủm tỉm khiến hai chàng ngơ ngác. Chính vì hiểu nhau như thế nên hai đứa cực kì thân thiết với nhau cho đến bây giờ.