Anh gọi tên cô thật nhiều lần...
Nhưng liệu số lần anh gọi tên cô có nhiều hơn anh gọi tên Châu Ngọc không?
_____
Lần này là lần thứ 3 Lâm Thiến tỉnh dậy trong bệnh viện. Cả người cô nặng nề, cảm giác đau đớn tuy đã quen thuộc nhưng cô vẫn không nhịn được cau mày, gương mặt nhợt nhạt nhuộm màu mệt mỏi.
- Tỉnh rồi?
Giọng người đàn phụ nữ từ trên đầu giường truyền tới, Lâm Thiến ngạc nhiên quay đầu nhìn.
Người này là Tĩnh Vy, là vợ của Khang Lâm...
Tĩnh Vy thấy cô nhìn mình chằm chằm, không nhịn được khẽ thở dài tiến gần tới xoa đầu cô, còn không để Lâm Thiến nói cô đã mở miệng.
- Thiến Thiến đáng thương, thế nào lại để bản thân của mình như thế?
Lâm Thiến mở tròn mắt nhìn Tĩnh Vy, cô và Tĩnh Vy đã từng rất hay nói chuyện. Khoảng thời gian cô mới cưới Trần Dực, cô đối với gia đình nhà anh đều thấy lạ lẫm, chỉ có Tĩnh Vy là ôn nhu đối với cô thật tốt.
Cô bất tri bất giác cũng coi Tĩnh Vy như người chị của mình. Chỉ là nửa năm gần đây Tĩnh Vy mới sinh em bé, thời gian đều bận rộn nên Lâm Thiến không thường xuyên nói chuyện với cô.
Bây giờ gặp lại có bao nhiêu là xúc động.
- Em bé đâu rồi, chị không bế nhóc sao?
Lâm Thiến chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Tĩnh Vy.
- Khang Lâm bế con ở nhà... Chị đến đây thăm em. Tại sao không chịu uống thuốc, em không quý trọng cuộc sống mà ba mẹ cho em?
Giọng Tĩnh Vy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo trách cứ, cô với Lâm Thiến quen thuộc, cũng biết Lâm Thiến không phải người thờ ơ với bản thân mình như thế. Nhìn cả người cô gầy gò, sắc mặt không hề ổn định, Tĩnh Vy không thể biết được người này đã trải qua những đau khổ như thế nào mới trở nên như vậy.
- Em ổn...
Lâm Thiến chỉ cười cười, tầm mắt rời rạc di chuyển. Cô lúc nào cũng ổn... Lúc nào cũng tốt. Đặc biệt là cơn đau mấy tiếng trước khiến cô cảm thấy mình đã xa một chân xuống dưới địa ngục, cảm giác ấy có mấy người có thể hiểu chứ.
- Em đừng lo, rồi sẽ tốt thôi. Khang Lâm và chị sẽ tìm trái tim thích hợp cho em... Thay rồi sẽ ổn, sẽ không khó chịu như vậy nữa có được không?
Tĩnh Vy ra sức an ủi cô, Lâm Thiến có thể cảm nhận được điều ấy. Nhưng cô rất hiểu bệnh tình của mình khó cứu chữa... Mà cô cũng không muốn khỏi bệnh.
Lâm Thiến lại nhìn tới Tĩnh Vy, một người phụ nữ hơn cô tới cả 5 tuổi, còn vừa mới sinh con, nhưng bất quá bây giờ cô ấy còn xinh đẹp hơn cả cô.
Lâm Thiến không phủ định bản thân đang tự ghen tị với Tĩnh Vy. Cô chua xót nghĩ lại bản thân mình... Cô còn chưa biết được cảm giác được chồng mình thương yêu.
Không biết được cảm giác hạnh phúc khi trở thành mẹ.
Tĩnh Vy cũng là phụ nữ... Cô cũng là phụ nữ vậy mà sao ông trời lại bất công với cô như thế.
Lâm Thiến đau đớn... Không phải là đau vì bệnh tật, mà đau vì thực tại. Thực tại quá mức tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức ςướק đoạt tất cả hạnh phúc của cô.
"Tĩnh Vy, chị mang cháu cho em nhìn một chút được không?" Lâm Thiến mỉm cười nhưng ý cười một chút cũng không đạt tới đáy mắt, mà xen lẫn đau thương cùng bất lực.
Tĩnh Vy nhìn Lâm Thiến rất lâu, cố gắng thu hết toàn bộ biểu cảm của cô vào mắt, nhưng thứ tâm trạng này quá mức phức tạp mà Tĩnh Vy thì không hiểu được gì... Một chút cũng không thể hiểu được.
Cô đau lòng nhìn Lâm Thiến, ngay cả cười cũng không thể được: "Vậy em nghỉ ngơi đi, mấy bữa nữa chị bế cháu đến chơi với em."
Tĩnh Vy quay người đi thật nhanh cố gắng để bản thân mình không rơi lệ trước mặt cô. Lâm Thiến mạnh mẽ kiên cường tới vậy, thế thì vì cớ gì Tĩnh Vy lại có thể yếu đuối.
Đợi Tĩnh Vy đi rồi, Lâm Thiến lại như lần trước rút kim truyền ra, sợ gặp phải cô y tá kia nên rất nhanh mặc vào chiếc áo khoác, đi đến ngoài hành lang một đường tới thẳng phòng bệnh của Trần Dực.
Lâm Thiến mở cửa vào nhìn thấy anh đang ngủ, cô nhẹ nhàng bước lại gần hơn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Bàn tay gầy gò không chút hơi ấm có chút tham lam ích kỷ bắt lấy tay Trần Dực nắm lại.
Cô biết cuộc đời mình sắp hết, không thể tiếp tục bên anh được nữa... Lần trước là may mắn nhưng cô biết lần phát bệnh tiếp theo nếu không uống thuốc trợ tim, hô hấp trở nên khó khăn hơn chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ...
Biết là như thế nhưng cô vẫn không muốn uống thuốc. Mong ở bên cạnh anh lâu hơn nhưng lại lì lợm không chịu chữa bệnh...
Cô đã hoàn toàn buông bỏ rồi, giờ chỉ còn lại một chấp niệm là anh mà thôi.
Kiếp này của cô đã không thể trọn vẹn... Nhưng Lâm Thiến không hề cảm thấy hối hận... một chút cũng không có.
Trước mắt cô mờ đi bởi hơi nước, cả người đau ê ẩm khiến cô biết mình sắp không ổn. Bệnh tình của cô đang chuyển biến xấu dần, một người bị suy tim mà không kiêng khem, không uống thuốc chắc chắn không thể trụ được lâu dài.
Cô nắm chặt tay anh, từng giọt nước mắt như những viên kim cương nhỏ, lặng lẽ mà trong suốt rơi xuống mu bàn tay anh, Lâm Thiến cong khóe miệng, cười rất vui vẻ tự nhiên mặc cho những giọt nước mắt rơi càng ngày càng nhiều. Giọng thiếu nữ nhẹ ngàng nỉ non vang lên trong không gian tĩnh mịch của phòng bệnh.
- Dực, nếu có kiếp sau em vẫn nguyện được làm vợ anh. Nhưng kiếp này em chịu khổ nhiều rồi, đến kiếp sau anh thương em một chút anh nhé.
Cô yêu anh, yêu chính anh, nếu không phải là anh thì sẽ không là ai khác. Nói cô ngu ngốc cũng được, nói cô bất hiếu với ba mẹ cũng không sao... Chỉ là những tội lỗi và sai lầm ấy chỉ mong sao kiếp sau cô có thể gỡ lại được.
Cô ôn nhu đặt lại tay anh xuống, lảo đảo đứng dậy không rõ thế nào đi về phòng.
Cánh cửa kia đóng lại cũng là lúc bờ vai Trần Dực không khống chế nổi mà run lên. Anh đã phải nhịn đến chật vật mới có thể nằm im như vậy.
Trần Dực ngồi dậy, dựa theo trí nhớ mà lấy mấy tờ giấy vừa nhận được từ bác sĩ lên. Sắc mặt anh không tốt, đến tay cầm giấy cũng run rẩy, mắt anh không nhìn thấy gì cả nên lúc nghe bác sĩ chuẩn đoán bệnh tình của Lâm Thiến anh hoàn toàn không tin...
Anh nghĩ rằng ông bác sĩ bị điên rồi. Anh lảo đảo vô hướng mà chập chững chống nạng đi, cũng không tức giận vì những lần va chạm phải vách tường nữa, bởi vì anh còn một việc khác cần phải để ý.
Mỗi lần nghe thấy tiếng người anh đều nhờ họ đọc hộ. Một người đầu tiên, anh không tin. Người thứ hai anh cũng không tin, nhưng cứ liên tiếp như vậy đến người thứ mười đã hoàn toàn phá nát cái niềm hy vọng nhỏ bé của anh.
Trần Dực không biết thế nào, lúc đấy anh cảm thấy rất khó hiểu, khó chấp nhận. Anh không tin đập tờ giấy vào người Khang Lâm bắt anh thật nghiêm túc đọc lại cho mình nghe. Cuối cùng anh lại chỉ nghe thấy tiếng cười đầy giễu cợt từ bạn của mình.
- Trần Dực, cậu đang giả vờ cái quái gì. Có gì mà không thể chấp nhận được, có gì mà không thể tin tưởng được. Nếu cậu không mù thì cũng có thể nhìn thấy Lâm Thiến đang gầy đi trông thấy, chẳng lẽ chưa một lần cậu thấy cô ấy ho ra máu sao? Cậu đừng bảo cậu chưa nhìn thấy, nếu cậu không nhìn thấy thật thì con mẹ nó cậu lấy Lâm Thiến về rốt cuộc là để làm cái gì?
- Cậu ngày ngày đều ở bên ngoài làm cái trò chăng hoa, mà Lâm Thiến lúc đấy có lẽ đang cô độc ở nhà một mình, chịu đựng cơn đau đớn dằn vặt đến ૮ɦếƭ đi sống lại. Tôi mà là Lâm Thiến tôi chắc chắn sẽ rời đi từ lâu rồi...
[Vào wattpad: SacPhi11 để đọc lại từ đầu]
Khang Lâm vừa đồng cảm lại vừa phẫn nộ, bao nhiêu từ ngữ muốn nói từ trước đến giờ đều đã tuôn ra hết rồi. Lời hứa với Lâm Thiến anh cũng đã quên từ lâu, lần cấp cứu vừa giờ của cô, bác sĩ cũng đã rất cố gắng mới có thể cứu được cô về từ tay thần ૮ɦếƭ, chỉ sợ lần sau cũng không thể có may mắn như thế nữa.
Trần Dực nghe xong cả người đều sững sờ, cơn ớn lạnh chạy dọc từ đầu đến chân anh. Anh không nhìn thấy gì cả nhưng qua giọng điệu căm giận như thế của Khang Lâm anh cũng biết là đây không phải là đùa...
Chẳng qua vẫn cố chấp không thèm tin tưởng, Trần Dực hạ giọng giả vờ ung dung:
- Cậu đùa cái gì vậy, tôi gần đây cũng không có trêu đùa cậu cơ mà.
Khang Lâm cắn răng, không để ý đến vẻ mặt trắng bệch của Trần Dực, nhìn thế nào vẫn không thể nghiêm trọng bằng Lâm Thiến.
- Nếu tôi nói đến thế cậu vẫn không tin thì mặc kệ, tôi cũng không muốn ở đây chơi đùa cùng cậu. Nếu có thời gian sao không đi gặp Lâm Thiến khuyên nhủ một chút...
- Khuyên cái gì?
Trần Dực không xác định hỏi lại một câu.
- Lâm Thiến không chịu chữa trị, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa.