- Tối nay anh có về nhà không? Nay là sinh nhật em.
- Tôi còn bận tiếp khách, cô hiểu?
- Vậy anh không về à?
- Cô không hiểu hay cố tình không hiểu?
- Được, em hiểu mà. Anh đừng uống nhiều rượu quá nhé!
Người đàn ông chỉ nói có thế rồi đột ngột cúp máy, chính là không muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện.
Lâm Thiến khẽ mỉm cười ánh mắt trong trẻo nhìn lên tấm ảnh cưới trước mặt mình.
Cô yêu anh.
Từ trước đến nay cô cũng chỉ có thể ngày ngày nói yêu anh.
Cô yêu anh từ lúc họ học cấp 3... rồi yêu đến tận bây giờ.
Cứ yêu...
Mãi yêu như thế cũng chỉ mong người đó có thể một lần hiểu ra được, người đó có thể quay đầu nhìn lại cô một lần là được.
Ước vọng đó có gì to tát hay sao?
Ba mẹ cô không muốn cô cưới anh, cô liền bỏ nhà đi, nằng nặc đòi sống bên cạnh một người đàn ông không yêu mình.
Đánh cược cả cuộc đời mình với nhân duyên mong manh yếu ớt.
Lâm Thiến đứng cạnh cửa ân cần cầm giúp anh áo khoác, lấy giúp anh đôi dép trong nhà. Người đàn ông không nói gì, yên lặng bước đi ngang qua người cô. Đêm tối một mình trong phòng ngủ, Lâm Thiến cũng chỉ mỉm cười khẽ nói: "Em hiểu mà..."
Bàn tay cô ôm chặt chiếc áo khoác còn vương vấn của anh mà đưa lên mũi ngửi, tham lam cùng lưu luyến hít sâu.
Buổi sáng anh đi làm sớm, Lâm Thiến rất muốn dậy sớm muốn cùng anh nói lời tạm biệt, chỉ đơn giản là muốn cùng anh nói mấy câu thôi.
- Anh đi làm sao?
Đáp lại lời cô đơn giản chỉ là tiếng cửa ô tô đóng phịch lại, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Lâm Thiến gắng gượng nở nụ cười, nhìn theo chiếc xe màu đen đang đi rất nhanh kia vẫy tay.
- Em hiểu anh đang vội đi làm.
Cũng biết anh không muốn cùng cô nói chuyện, nhưng vậy thì có sao chứ, một mình cô cố gắng là được.
Tình cảm đơn phương lại giống như việc một người đẽo đá vậy, kiên trì từng ngày một cuối cùng sau lớp đá sần sùi ấy bạn sẽ thấy một viên kim cương đẹp đẽ lại sáng bóng.
Nếu đủ kiên nhẫn chờ đợi cô có thể sẽ nhìn thấy anh quay người lại về với cô.
...
- Mẹ, con sống tốt lắm...
Lâm Thiến đứng trước quán cafe nhỏ, bóng dáng người mình thương lại đang bên một cô gái khác, hai từ tốt lắm cũng chỉ vừa mới thốt ra thôi mà.
Bàn tay hơi nắm lại, phải nghẹn thật lâu mới gượng cười nói.
- Anh ấy đang ngồi ngoài phòng khách đợi con trở về nấu cơm, con rất... vui.
Rất vui ư? Thật sự là cô đang vui ư?
Bàn tay run rẩy bấm vào chữ "chồng" trên màn hình điện thoại.
- Anh làm việc có vất vả lắm không?
Giọng thiếu nữ trầm ấm lại ngọt ngào, cứ như cô thật sự chưa nhìn thấy gì cả. Lâm Thiến nhìn thấy anh tức giận vứt điện thoại của mình vào thùng rác, bàn tay chưa từng động vào cô giờ phút này lại đang ôm cô gái xinh đẹp kia.
Bên tai vang lên dòng tút tút thật dài...
Lâm Thiến tiếp tục mỉm cười, chưa một lần thử oán trách anh, thâm tâm thực sự đã tha lỗi ngay cho anh ngay từ khi anh còn chưa làm việc gì có lỗi. Cô lại chỉ có thể nói: "Em hiểu mà..." Cho một mình mình nghe...
Thiếu nữ thần trí hỗn loạn bước sang đường, cũng vì không chú ý từ đường bên kia một chiếc xe máy lao nhanh tới.
...
- Cô gái, cô gái có sao không?
- Trời, cậu thanh niên đưa cô ấy tới bệnh viện đi.