Sống Chung Bất Hợp Pháp 1.
Tuy thời gian chúng tôi quen nhau khá dài nhưng suy cho cùng vẫn chưa chính thức ở bên nhau. Sau khi nghiêm túc xác định quan hệ mới phát hiện ra đủ thứ vấn đề, ví dụ như ham muốn khống chế đối phương của người nào đó tương đối mạnh.
Tôi có một thói quen. Lúc ra nhà hàng ăn uống cùng người khác, tôi sẽ là người mở cửa trước rồi đứng giữ cánh cửa cho đến khi người kia vào trong mới thôi.
Ra ngoài với lão, tôi giữ cửa cho lão được vài lần thì bị nhắc nhở với thái độ không mấy vui vẻ: “Chuyện như thế này nên để đàn ông làm chứ.”
Thôi được, để anh làm.
Quan niệm về thời gian của tôi rất mạnh. Lần nào cũng đến trước giờ hẹn khoảng hai mươi phút.
Lão lại không vui: “Em có thể đến muộn để anh chờ được không?”
Thôi được, tôi đành ở nhà loanh quanh vài vòng để đến muộn mười phút.
Mỗi lần chúng tôi ra ngoài làm gì đều do lão thanh toán, tôi thấy hơi ngại nên giành thanh toán thì bị lão ngăn lại. Một lần tôi tranh thủ thanh toán lúc lão vào nhà vệ sinh, lúc quay ra, lão giận đến tái mặt.
Mua hai chai nước khoáng, đang định mở nắp thì nhướn mày nhìn lão, giả bộ yếu đuối: “Em mở không được.”
Lão đón lấy rồi vặn ra ngay, cắm ống hút cẩn thận rồi mới đưa tôi rồi còn vươn tay xoa đầu tôi, tâm trạng có vẻ phấn khởi lắm.
Đàn ông nhiều khi ấu trĩ thật đấy.
2.
Trước đây một chị khóa trên nói với tôi, hồi mới đến Bắc Kinh, chị ấy rất không quen.
“Hẹn bạn năm rưỡi đi ăn thì ba giờ đã bị lôi ra khỏi nhà, chị còn hậm hực sao phải đi sớm thế. Bọn chị lên một chiếc xe bus, chị cảm thấy chiếc xe đó cứ lắc la lắc lư thế nào í. Qua vài chiếc cầu rồi lại qua vài con sông, chị còn nghi ngờ không biết có phải sang tận Thiên Tân ăn cơm không. Vất vả lắm mới xuống xe được thì bạn chị bảo còn phải đi hai tuyến tàu điện ngầm nữa, lúc ấy chị chỉ muốn ngất, muốn ngồi xuống đất mà khóc, vừa khóc vừa chửi: Mẹ nó, sao Bắc Kinh rộng vậy trời?”
Có nghe nhưng tôi chỉ coi đó là một câu chuyện cười, cười khúc khích cả buổi.
Lúc đến đây mới biết đó là sự thực. Không hề nói quá chút nào!
Năm thứ nhất lão sống ở khu Hải Điện, tôi thì ở khu Triều Dương, muốn gặp nhau chúng tôi phải mất hai tiếng ngồi xe.
“Sao em cứ có cảm giác như chúng ta đang yêu xa thế nhỉ?”
Lão gật đầu: “Anh cũng thấy thế.”
Không bao lâu sao lão quyết định mua xe.
“Sao lại lãng phí tiền bạc như thế?”
“Anh sợ em vất vả.”
Tôi rất cảm động.
Nhưng chúng tôi nhanh chóng nhận ra, trong giờ cao điểm Bắc Kinh giống như cháo đang ninh trên bếp vậy, xe cộ ngập tràn mọi ngóc ngách.
Tan sở lão đến đón tôi đi ăn, chờ mãi mà không thấy lão đến, tôi liền gọi điện: “Anh đến đâu rồi?”
“Đến đường Tân Nhai rồi.”
Một tiếng sau tôi lại gọi: “Đến đâu rồi?”
“Vẫn ở đường Tân Nhai.”
Một tiếng nữa: “Đến đâu?”
“Đường Tân Nhai.”
“…”
Mãi đến khi mặt trời đã lặn, trăng đã lên, lão mới gọi điện cho tôi: “Đường Âu Nhai không đi được, em ngồi tuyến tàu điện ngầm số 5 đến đây rồi chúng ta đi ăn khuya…”
… Thà đi tàu điện ngầm ngay từ đầu có phải hơn không???
3.
Sau lần đó, cuộc đời bạn F chỉ còn hai việc phải làm: kiếm tiền và thuyết phục tôi dọn sang chỗ lão.
“Em dọn qua đây ở với anh đi.”
“Không.”
“Hay là anh dọn qua nhé?”
“Không.”
“Cho anh một lý do.”
“Mẹ em không cho.”
“Mẹ em có cho.”
“Bao giờ?”
“Anh gửi bánh trung thu cho cô rồi tranh thủ hỏi ý kiến cô luôn, cô bảo chỉ cần em đồng ý là được.”
“Khoan đã, anh gửi bánh trung thu cho mẹ em á? Sao em không biết?”
“Chuyện em không biết nhiều lắm, đừng đánh trống lảng, em có dọn không đây?”
“Không dọn! Em không quen.”
“Sớm muộn gì em chẳng ở với anh, phải làm quen sớm đi.”
“Anh phiền thế nhỉ? Em bảo không dọn là không dọn.” Cuối cùng lão không nói đến nữa, tôi cứ nghĩ lão đã từ bỏ ý định rồi. Nào ngờ một ngày đẹp trời, lão ném cho tôi một xấp giấy.
“Gì thế này?”
“Báo cáo phân tích tính khả thi đấy.”
Đúng thế. Trong thời gian này lão không nhắc đến chuyện này nữa là vì bận đi thu thập số liệu. Để thuyết phục tôi dọn qua ở cùng lão, lão đã phân tích kỹ từng mặt lợi mặt hại của đủ các vấn đề rồi nêu cả biện pháp cụ thể, thậm chí còn có ví dụ tham khảo, vẽ cả sơ đồ khu vực và cả biểu đồ Mekko (biểu đồ miền)…
“Vậy… nếu em vẫn chưa đồng ý thì sao?”
“Anh sẽ làm thêm một bài thuyết trình bằng Powerpoint nữa.”
Anh thôi đi được chưa hả?!
4.
Cuối cùng tôi vẫn cho lão toại nguyện.
“Đây là thành quả cho sự nỗ lực của anh!”
Nhìn bộ mặt đắc ý của lão, tôi thực sự không nhẫn tâm nói cho lão biết nguyên nhân thực sự là… tôi đã đổi việc, công ty mới cách nhà lão chỉ mười lăm phút đi xe, tôi bấm ngón tay tính sơ sơ, như thế tôi có thể ngủ thêm một tiếng mỗi ngày!!!
Lập tức quyết định dọn nhà!
5.
Sau khi sống chung, dĩ nhiên có rất nhiều thói quen cần dần dần thay đổi.
Vấn đề đầu tiên mà chúng tôi gặp phải là: lão phải bật đèn ngủ suốt đêm, còn tôi thì đã quen tắt đèn trước khi lên giường, một tia sáng cũng không được.
Chiều tôi, lão chủ động tắt đèn.
Thấy lão trằn trọc cả đêm không ngủ được, tôi dậy bật đèn lên.
Thế là chuyển sang tôi cả đêm mất ngủ.
Thương tôi, lão ôm chăn gối ra sofa ngủ.
Thời gian ấy cả hai chúng tôi đều không ngủ ngon, tinh thần sa sút trầm trọng, nhưng phải làm sao đây, vấn đề thói quen quả thực không thể thay đổi trong ngày một ngày hai.
Không bao lâu sau là ngày thất tịch (7/7 âm lịch – ngày lễ Tình Nhân của TQ). Đó là lễ thất tịch đầu tiên của chúng tôi, dĩ nhiên tôi rất mong đợi, hỏi khéo lão sẽ tặng quà gì cho tôi.
“Thứ mà em cần nhất.” Lão trả lời.
Đoán già đoán non chờ đến ngày hôm đó, lão đưa tôi một chiếc hộp, tôi cẩn thận mở ra thì có cảm giác một đàn quạ đen vừa bay qua đầu.
Đây là lễ thất tịch đầu tiên của tụi mình mà!
Quà mà người nào đó tặng cho tôi là… cái bịt mắt!!!
“Thế là cả hai chúng mình đều có thể ngủ ngon rồi.”
…
Rất muốn tẩn cho lão này một trận. Không ai được ngăn cản hết!
6.
Lại một lễ thất tịch nữa đến.
Không may, thời gian đó cả hai chúng tôi đều bù đầu với công việc, cuối tuần mỗi đứa một cái máy tính ngồi làm thêm điên cuồng. Mãi đến khi trời tối, tôi đứng dậy vươn vai mới sực nhớ ra… Hôm nay là ngày thất tịch!
Chạy đi đòi quà của lão, lão sửng sốt rồi ngây thơ vô tội nói:
“Quên mất rồi, sao em không nhắc anh?”
Tôi giận đến cào tường: “Mợ, em cũng không nhớ ra.”
7.
Lão F chê tôi tướng ngủ không đẹp, thường cuộn chăn vào người rồi vắt cả chân lên bụng lão, làm lão thao thức suốt đêm.
Tôi nói: “Nếu em còn thế anh cứ lay em dậy nhá.”
Tôi chỉ nói khách khí thế thôi, nào ngờ lão này nửa đêm lay tôi dậy thật.
“Tự xem đi, em chiếm chỗ gớm chưa kìa.”
Tôi nhìn ngó, đúng thế thật, tôi dang rộng tay chân theo hình chữ đại, chiếm hai phần ba giường.
Chân thành giải thích với lão rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Một lúc sau tôi thức giấc vì nóng quá, dậy mới nhận ra mình cuộn trong chăn còn người nào đó cuộn tròn nằm ở mép giường, trông thật đáng thương.
Tôi kéo kín chăn đắp lên cho lão, ý đồ che giấu sự xấu tính của mình. Nào ngờ vừa chạm vào lão đã tỉnh. Tôi nhanh chóng quyết định giả vờ đáng thương: “Anh yêu, em vừa gặp ác mộng, mơ thấy mình ngồi trên ca nô và ca nô bị lật, em rơi xuống biển, lạnh vô cùng tận.”
Lão nói: “Ừ, anh cũng lạnh lắm.”
Tôi: “Bọn mình đúng là có thần giao cách cảm, hahaha.”
Lão: “Anh lạnh là vì không có chăn đắp, còn em lạnh là vì chột dạ chứ gì??”
8.
Ở cùng nhau lâu ngày, tôi phát hiện lão F có rất nhiều triệu chứng của bệnh Rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Tiền trong ví lão nhất thiết phải được sắp xếp theo mệnh giá và phải xếp cùng một chiều.
Đồ đạc phải được đặt ở vị trí cố định: ví tiền và chìa khóa để ở huyền quan (khu vực từ cửa vào đến trong nhà), điều khiển TV để trong ngăn kéo bên trái của bàn uống nước, Ipad để ở tủ TV…
Tất cả đồ dùng hàng ngày phải mua theo một số nhãn hiệu nhất định.
Tất cả đồ dùng phải xếp thẳng tắp, song song với mặt bàn.
Quần áo trong tủ xếp theo độ dày và màu sắc từ đậm đến nhạt.
Lão còn đem tất cả đồ trang điểm, dưỡng da của tôi xếp thành hàng theo cao thấp to bé, miệng chai còn phải xếp theo cùng một hướng.
“Xin hỏi chúng đang tập quân sự à?” Tôi hỏi lão.
“Em không thấy nhìn thế thoải mái hơn à?”
“Em hỏi anh một câu nhé, anh nhất định phải trả lời thật lòng đấy.”
“Hỏi đi.”
“Anh thực sự không phải cung Xử Nữ chứ?!”
9.
Ở ngoài, hình tượng của lão F là thanh niên năm tốt tiêu chuẩn, đi đâu cũng cao ngôi bóng trán. Nhưng các bạn tuyệt đối không được để bề ngoài của lão lừa gạt đâu, tính cách người này vừa tùy hứng, hay càu nhàu, mắc bệnh sạch sẽ và rất khó chiều.
Lão không bao giờ cho người ngoài mượn sách vì sợ người khác giở sách làm quăn mép của mình; người ngoài không được vào phòng của lão, nhà có trẻ con đến chơi, việc đầu tiên lão làm là đi khóa cửa; trước đây lão nuôi một con chó vàng, dắt ra ngoài chơi gặp phải người muốn xoa đầu nó, lão không cho còn mắng người ta: bị điên à mà muốn xoa đầu chó nhà tui?
Hồi đi học có lần lớp tôi tổ chức đi ăn đồ nướng ngoài trời, chúng tôi đều dùng bát đũa ăn một lần, chỉ có mình lão là tự - mang – bát – đũa –đi! Lúc nấu có người muốn ăn thử xem thịt gà đã chín chưa, bạn ngồi cạnh lão thuận tay lấy luôn đũa mà lão mang đi để gắp thịt, lão này liền quẳng luôn đôi đũa đi rồi không thèm ăn uống gì nữa, tình hình rất căng.
Chúng tôi ở với nhau, tôi cứ nghĩ tính cách cẩn thận thái quá của lão chắc chắn sẽ gây ra không ít mâu thuẫn. Ai ngờ hoàn toàn không như vậy, lão để mặc tôi từng bước xâm chiếm thế giới riêng tư của lão. Không ngờ lão có thể chịu được tôi uống nước bằng cốc của lão, dùng bát đũa của lão, mặc áo phông của lão, không những thế còn bị nhiễm vô số thói quen xấu của tôi: nằm ườn ăn sáng trên giường với tôi, nằm trên nền nhà đọc sách, ngồi trên sofa hết cả một buổi, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi. Như lão nói thì là: “Thói quen duy trì từ nhỏ đến giờ bị phá hủy hết trong tay em rồi!”
Tôi nói: Tính cách trước kia của anh khiến người ta điên đầu, bây giờ thì đáng yêu đến không chịu nổi~~
10.
Trước đây tôi hỏi lão: Anh chắc chắn bản thân có thể làm được việc gì nhất?
Sau đó lão nói với tôi, một trong những việc mà lão cực kỳ tin tưởng là chúng tôi nhất định sẽ ở bên nhau.
Nhưng lão không ngờ tôi lại chủ động đến Bắc Kinh tìm lão. Lúc đó tôi không nói cho lão biết là tôi đã từ chức, chủ yếu là vì tôi nghĩ, nếu tự nhiên chạy đến trước mặt người ta nói: “Em đã từ chức và đến đây là vì anh đó…” thì rất đáng sợ.
Sau khi đến Bắc Kinh và sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa tôi mới gọi điện cho lão. Lão nghĩ tôi đến Bắc Kinh là đi công tác.
Chúng tôi hẹn cuối tuần gặp nhau.
Tôi tìm nhà trên mạng, đến Bắc Kinh một cái là dọn vào đó ở luôn. Khi đó còn trẻ, không có kinh nghiệm đi thuê nhà, cơ bản không nghĩ đến chuyện phải xem giấy chứng nhận nhà đất gì đó. Sau này tôi mới biết người cho tôi thuê nhà chỉ là tên cò nhà đất, thấy tiền là sáng mắt, để lừa tiền thuê nhà của tôi, hắn giấu chủ nhà thật gọi tôi đến thuê. Tôi mới ở trong nhà đó được hai ngày thì chủ nhà đến gõ cửa.
Gia đình này có sáu người, chủ cho thuê không nói nhiều mà muốn tôi lập tức dọn ra ngoài, nếu không sẽ báo cảnh sát.
Tôi bị đuổi ra thật. Mười hai giờ đêm, kéo hai va ly hành ly to oạch đứng giữa đường, đầu đau như 乃úa bổ, không biết đi đâu về đâu.
Đành gọi điện cho lão. Lão phóng tới, thấy tôi kéo hành lý không chốn nương thân, nổi giận đùng đùng!
“Sao cậu lại đi thuê nhà?” Lão chất vấn tôi.
Tôi đành khai thật.
“Tớ nghỉ việc rồi?”
“Từ bao giờ?”
“Cuối tuần trước.”
“Sao lại nghỉ việc?”
“Chỉ là… không muốn làm nữa thôi.”
“Cậu muốn ở lại Bắc Kinh?”
“Ừ.”
“Có dự định gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Có việc mới chưa? Nộp hồ sơ đi đâu chưa? Lãnh đạo cũ có viết thư tiến cử gì cho cậu không?”
Lão là người siêu cấp lý trí, trước khi làm việc gì đó phải ngồi lập ra plan A, plan B, plan C, lên kế hoạch chu đáo, khác tôi một trời một vực. Tôi ngây ngô lắc đầu rồi nói hoàn toàn không có gì cả. Lão càng giận hơn: “Thế cậu chạy đến đây làm gì?! Cậu không biết tính toán cho bản thân sao? Đang làm tốt thế nói không muốn nữa là nghỉ việc luôn, cậu không còn nhỏ mà sao tùy tiện thế. Trong đầu cậu chứa những thứ gì vậy?”
Bị mắng, tôi buột miệng: “Nghĩ đến cậu chứ còn gì nữa! Nếu không tớ đến đây làm gì?”
Nói xong tôi ngỡ ngàng, lão cũng ngỡ ngàng. Xấu hổ quá, tôi đành xuống nước, kéo hành ly bỏ đi: “Dù sao tớ cũng quyết định ở lại rồi, tớ sẽ đi tìm việc, không khiến cậu phải lo!”
Lão đuổi theo, ςướק lấy hành lý trong tay tôi, lặng lẽ ra vỉa hè bắt xe.
Tôi vẫn còn giận lắm nhưng đi sau lưng lão, bỗng lại thấy vui.
- Bạn F ơi, bạn đang đỏ mặt đấy à?
- Trật tự đi! – Lão buồn rười rượi nói.
11.
Bây giờ nghĩ lại thấy cũng hay ho phết. Lão thổ lộ với tôi, tôi thổ lộ với lão, thế mà chúng tôi chưa bao giờ nói đến từ “yêu”. Cứ thuận theo tự nhiên ở bên nhau như thế thôi. Thực ra từ nhỏ tôi đã là người nhát ૮ɦếƭ, không quyết đoán, đến Bắc Kinh là quyết định quyết đoán nhất của tôi. Tôi cũng không biết tại sao tự nhiên lại có dũng khí như thế, chắc là vì lúc ấy còn trẻ, quyết định thế nào cũng không thiệt thòi nhiều. Có người hỏi tôi có đáng để làm thế không, câu này thật khó trả lời. Ở Trường Sa đúng là thuận lợi và đỡ vất vả hơn, nhưng Bắc Kinh lại cho tôi một cuộc sống khác… cho tôi khẳng định bản thân, cho tôi dũng cảm tiến lên phía trước và một thái độ sống tích cực hơn, khiến tôi ngày càng tự tin hơn, dĩ nhiên, một phần rất lớn cũng là do có lão F bên cạnh. Tôi nghĩ không thể dễ dàng phán đoán một chuyện là lợi hay hại, tốt hay xấu, chỉ cần bạn sẵn sàng gánh chịu hậu quả thì dù lựa chọn thế nào cũng không đáng trách. Vứt bỏ quá khứ, cùng lão sống một cuộc sống mới, cho dù kết quả là tốt hay xấu, tôi đều chấp nhận. Có điều thỉnh thoảng trêu đùa nhau, tôi nói nếu khi ấy tôi ở lại Trường Sa, nói không chừng bây giờ đã lên chức lãnh đạo rồi cũng nên. Lão ngồi sau trả lời tôi: “Bây giờ chẳng phải em đã làm lãnh đạo của anh còn gì, làm mãi mà không thấy mệt!”
12.
Cẩn thận nghĩ lại, sau khi đến Bắc Kinh, chúng tôi cứ thế sống với nhau. Lão đến giúp tôi dọn nhà, chủ nhà hỏi: Một người hay hai người ở? Tôi vội đỏ mặt nói một người. Lát sau bạn cùng phòng tôi hỏi chuyện, chỉ vào lão F nói: “Bạn trai cậu à?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, người nào đó đã ôm lấy tôi rồi gật đầu.
Hình như chúng tôi xác định quan hệ như thế thì phải.
Nhưng sau này lão lại nói :
“Anh cũng phải đấu tranh tư tưởng ác lắm đấy!”
Tôi hỏi anh có gì mà phải đấu tranh tư tưởng?
Lão nói: “Em mới theo đuổi một tí mà anh đã đồng ý thì xấu mặt lắm.”
“Vậy xin hỏi anh đấu tranh tư tưởng thế nào?”
“Anh quyết định lơ em một thời gian, không thể để em ngang ngược!”
“Vì thế?”
“Mấy lần em gọi điện anh đều không nghe.”
“Sau đó?”
“Em rủ anh đi ăn, anh bảo không rảnh.”
“Chỉ thế thôi?”
“Ừm.”
Bạn F thân mến, xin lỗi nhá, tớ hoàn toàn không cảm nhận được động thái trong tư tưởng không bình thường của bạn, tớ chỉ nghĩ bạn thực sự không rảnh mà thôi.
12.
Quả thực năm đó sự kiêu ngạo của bạn F có thể đưa vào sách giáo khoa được, nội tâm của bạn í thật phức tạp, rõ ràng trong lòng vui đến nở hoa mà ngoài mặt vẫn cứ lạnh te. Đáng tiếc bây giờ hình tượng nam thần của người nào đó đã hoàn toàn tan vỡ, lão này đang chạy như bay trên con đường tiến hóa đến bản chất mặt dày mày dạn, tôi phi ngựa mà cũng không đuổi kịp.
Tuần trước tôi nhọc nhằn nấu được mấy món ăn, dọn lên bàn mà còn bị săm soi, bị lão nói là “đồ không thể ăn vào mồm được”. Tôi giận lắm, hú lên: “Từ nay trở đi em không bao giờ nấu cơm cho anh nữa!”
“Thế thì em cứ nấu thức ăn đi, cơm anh tự nấu được.” – Lão trả lời tôi mà mặt cứ tỉnh bơ.
“Không thức ăn thức iếc gì cả! Anh là ai chứ, em có quan hệ gì với anh hả?”
“Có chứ!” Lão còn không buồn chớp mắt: “Quan hệ trên cơ thể đó mà!”
Tôi suýt nữa ngất xỉu vì tức.
Hôm sau lão rất biết điều, lặng lẽ ăn hết đám thức ăn.
Sau đó lão buông bát nằm ườn trên sofa, làu bàu: “No căng!”
Tôi xoa bụng cho lão: “Anh lớn thế rồi mà không biết ăn uống có chừng mực à?!”
Lão thở dài: “Haiz, tình thế bắt buộc mà.”
“Gì cơ?”
“Ăn no mới không phải rửa bát.”
Vị huynh đài này ơi, anh còn nhớ năm xưa mình lạnh lùng kiêu ngạo thế nào không?
14.
Lúc tôi từ chức đến Bắc Kinh, đám bạn tôi đều bảo tôi thần kinh, thay nhau đến tâm sự với tôi, nhưng tôi sống ૮ɦếƭ thế nào cũng phải đi bằng được. Theo lời họ nói thì tôi như một con điên vậy, vì một thằng đàn ông có đáng không?! Vì thế, ấn tượng của đám bạn thân tôi về lão F cực kỳ không tốt.
Trưởng phòng – cô bạn thân nhất hồi năm hai đại học của tôi đến công tác ở Bắc Kinh. Trưởng phòng là người miền Bắc, cao 1m75, để đi gặp cô ấy, tôi nghiến răng nghiến lợi xỏ đôi giày cao 8 phân.
Không lâu sau đó tôi biết mình mới ngu ngốc làm sao.
Từ Nam La Cổ Hạng (tên một địa danh ở Bắc Kinh) đến Cung Vương Phủ, từ Cung Vương Phủ đến Hậu Hải, từ Hậu Hải đến Ứng Hòa Cung, giày cao gót này, cao 8 phân này, làm tôi hận không thể ૮ɦếƭ đi. Kế hoạch ban đầu của tôi là ban ngày dẫn trưởng phòng đi shopping, buổi tối đi ăn cơm với F, kết quả đến Ứng Hòa Cung thì tôi bị trộm mất ví tiền (Địa bàn của tứ gia mà, bọn trộm rất hung hăng ngang ngược!). Gọi điện cho F cầu cứu, cuối tuần lão phải tăng ca ở công ty, tôi vốn định gọi điện kêu lão về nhà mang cho tôi đôi giày đến, nhưng sợ làm lỡ thời gian của lão nên không dám nói.
Một lúc sau lão tới, còn xách theo một túi giấy, tôi nghĩ bụng: chẳng lẽ thằng cha này còn mua quà lấy lòng trưởng phòng? Kết quả sau khi lão lấy ra, tôi giật mình kinh ngạc, không ngờ lại là đôi giày của tôi, giày đế bằng! Tôi hỏi: “Anh về qua nhà đấy à?” Lão bảo: “Không, sáng nay thấy em đi đôi giày cao gót, đoán em sẽ không chịu được lâu nên mang giày lên xe sẵn cho em.” Lão vừa nói vừa ngồi xuống, thay giày cho tôi một cách tự nhiên. Trưởng phòng không giấu nổi kinh ngạc, tỏ vẻ “Shit! Mình đang chứng kiến cảnh tượng gì thế này!”
15.
Hôm đó lão không về công ty nữa mà đi theo sau chúng tôi, vất vả xách đồ. Tối hôm đó chúng tôi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng Bắc Kinh, lão đã đặt phòng từ trước. Lúc gọi món, lão hỏi trưởng phòng có ăn kiêng không, trưởng phòng bảo không. Lão liền gọi một loạt các món, tất cả đều là món khoái khẩu của trưởng phòng khiến cô nàng hết sức cảm động. Thực ra anh chàng lắm chiêu nào đó tối qua đã hỏi tôi trước xem trưởng phòng thích ăn gì.
Cơm xong, chúng tôi tiễn trưởng phòng về khách sạn, F chủ động nhận làm tài xế mai đưa trưởng phòng ra sân bay. Trước khi về, lão nói với trưởng phòng: “Mấy năm trước đây không có tôi ở bên Kiều Nhất, chân thành cảm ơn các cậu đã chăm sóc cô ấy!” Lúc nói câu này, ánh mắt lão thật rất chân thành, động tác vô cùng manly. Tôi không thể tin nổi, nghĩ bụng: đây là gã nào? Gã đã giấu lão F mặt mũi lầm lì, kiêu căng ngạo mạn thường ngày đi đâu mất rồi? Quả nhiên mười phút sau, tôi nghe thấy trưởng phòng gào thét trên mạng: “Lão nhà Tiểu Kiều chu đáo ૮ɦếƭ mẹ đi được! AA~~~~”
Đám bà tám bọn tôi liền nhiệt tình vào hỏi han:
“Đại ca đi thủ đô à?”
“Mau tới buôn chuyện đi chị em!”
Trưởng phòng tỉ mỉ thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay. Cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh: “Ngồi xổm trên đường thay giày cho Tiểu Kiều này! Dịu dàng ૮ɦếƭ đi được! Còn bữa cơm buổi tối nữa, sau khi trưng cầu ý kiến tao, chưa đầy hai phút sau hắn đã gọi xong đồ ăn, chưa đầy hai phút đấy nhá! Lão nương thích nhất kiểu đàn ông nhanh chóng gọn gàng như thế! Thời đại này để gặp được một người đàn ông vừa nhanh nhẹn quyết đoán, vừa dịu dàng săn sóc, lại còn tự tay xỏ giày cho phái nữ mới khó khăn biết bao!”
Cùng lúc này, người nào đó vừa về đến nhà liền cởi cà vạt vứt lên sofa rồi nằm ườn lên đấy, mỉm cười: “Hôm nay anh thể hiện tốt chứ?”
Tôi gật đầu nói: Rất tốt.
Lão giơ tay: “Còn không mau đi pha nước tắm cho anh?”
Tôi chạy như bay vào nhà tắm, ngẫm nghĩ rồi ló đầu ra hỏi lão: “Nhìn thấy em đi giày cao gót, sao anh không nhắc em từ sáng?”
Lão chỉ cười chứ không nói gì.
Trưởng phòng vẫn đang gào thét trên mạng: Quá chu đáo, quá cẩn thận, quá quan tâm!
Tôi lặng lẽ rơi lệ, trưởng phòng ơi, mày còn nai tơ quá…
16.
Sau khi kết giao với lão F, luôn có người hỏi tôi bao giờ mới kết hôn? Tôi buồn bực lắm, chẳng lẽ cái mặt tôi dễ ghét lắm sao?!
“Cũng không hẳn thế, tao chỉ nghĩ chúng mày không xa nhau thì chắc chắn sẽ kết hôn thôi mà.” Bạn tôi giải thích như vậy.
Từ nhỏ tôi đã có một thói quen xấu: thích cắn móng tay.
Trước kia bị mẹ đánh vô số lần nhưng vẫn không sửa được, vì thế móng tay tôi rất xấu. Mẹ thường dè bỉu tôi: “Sau này có thằng nào cầu hôn với mày, mày sẽ vui vẻ chìa bàn tay xấu xí đó ra đeo nhẫn kim cương hả?”
Thế cho nên tôi vẫn lo lắng mình sẽ không thể lấy chồng vì bàn tay xấu xí không thể đeo nhẫn của mình.
Thực tế là…
Một buổi sáng cuối tuần nào đó, chúng tôi nằm ườn trên giường không muốn dậy, lão bất ngờ hỏi tôi:
“Hôm nay em có việc gì không?”
“Không.”
“Anh cũng thế.” Giọng lão cứ đều đều: “Mình đi đăng ký đi.”
Tôi chưa kịp nghĩ gì: “Ok.”
Lão ngồi dậy đi lấy giấy tờ…
Thế mà cũng được tính là cầu hôn sao? Nhẫn kim cương đâu?
Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, thực tế không tệ hại như bạn nghĩ, bình thường nó còn tệ hại hơn thế.