Chưa đọc cô đã bắt đầu bật khóc không ngừng, Vương Khải đã viết gửi cho cô:
"Tiểu Tuyết! Có lẽ khi cậu đọc được bức thư này tớ đã không còn ở bên cạnh cậu nữa, không còn bảo vệ cậu, an ủi cậu những lúc cậu buồn. Tiểu Tuyết! Thật ra tớ đã yêu cậu từ rất lâu rồi ngay từ lần đầu gặp cậu tớ đã yêu cậu. Tớ không dám thổ lộ cho cậu biết vì tớ sợ, tớ sợ khi tớ thổ lộ với cậu rồi thì tớ sẽ không thể ở bên cạnh cậu được nữa, không thể chăm sóc cho cậu. Tiểu Tuyết! Cậu yên tâm cho dù tớ có ở bất cứ đâu? Dù tớ đã không còn trên cõi đời này nữa thì cậu hãy luôn biết, nhớ rằng tớ vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu, những chuyện cậu làm cho dù là bất cứ chuyện gì tớ vẫn sẽ mãi mãi ủng hộ cậu. Tiểu Tuyết! Cậu nhất định phải sống cho thật tốt thật vui vẻ. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa tớ Vương Khải vẫn luôn mãi mãi yêu cậu Hàn Thiên Tuyết. Thiên Tuyết! Anh yêu em."
Cô che miệng lại, bật khóc đau đớn cô không hề biết rằng tình cảm của anh dành cho cô lại sâu nặng đến như vậy, cô khóc thành tiếng nấc:
"Ba! Mẹ! Con muốn đến mộ của cậu ấy, hãy đưa con đến đó."
Ba mẹ cô gật đầu đồng ý thi thể anh được đưa về nước nên cô cùng mọi người quay về nước, mọi người đưa cô đến nơi an nghỉ của Vương Khải, vừa đến cô khụy xuống ôn lấy mộ anh, khóc không ngừng:" Tại sao cậu lại ngốc đến như vậy? Tớ không đáng để cậu làm như vậy."
Suốt mấy ngày liền, cô luôn buồn bã, đôi mắt vô hồn không hề để ý đến ai cô không nói không rằng nhưng nhờ hai bảo bối của cô mà tâm trạng cô khá lên rất nhiều. Tuyết Linh cùng Ngọc Ly dắt hai bảo bối của mình đến thăm cô, cô đang ở nhà một mình nhìn thấy hai người cùng những bảo bối đến Thiên Tuyết nở nụ cười vô cùng vui vẻ:
"Cuối cùng tớ cũng đã gặp được hai bảo bối của tớ rồi."
Ngọc Ly kéo một đứa bé trai tầm hai tuổi mỉm cười nói:" Đây là Cố Trạch con trai của tớ đó."
Tuyết Linh cũng dắt một bé gái vui vẻ nói:" Đây là con gái của tớ Khả Hân."
Cô ôm lấy hai đứa trẻ mỉm cười hạnh phúc:" Các con thật đáng yêu. Nào gọi mẹ nuôi nào."
Hai đứa trẻ vui vẻ vâng lời gọi cô:" Mẹ nuôi."
Cô vui vẻ nhéo má của bọn chúng:" Ngoan lắm."
Hai đứa trẻ nghịch ngợm vô tình bật tivi lên đúng lúc ngay kênh đang nói về tập đoàn M.U đã khiến tập đoàn Khả Nhu phá sản và sau đó là thu mua tập đoàn. Cô khẽ nhíu mày có chút khó chịu:" Tại sao Lạc Hi lại phải làm như vậy chứ? Hai người họ đâu có liên quan gì đâu chứ?"
Tuyết Linh liền giải thích với cô:
"Tiểu Tuyết! Cậu không thể trách Lạc Hi được cậu ấy là sợ bọn họ trả thù cho con gái họ nếu cậu ấy không mua thì Lion, K cũng sẽ thu mua thôi."
Ngọc Ly gật đầu đồng ý với những lời Tuyết Linh nói:" Tiểu Tuyết! Cậu hãy suy nghĩ lại mà tha thứ cho Lạc Hi đi, cậu ấy làm như vậy là để chứng minh cho cậu thấy là cậu ấy không hề có tình cảm gì với Trình Tiểu Nhu."
Cô lảng tránh đi:" Thôi tớ đi mua sắm đây các cậu có đi cùng tớ không?"
Tuyết Linh cùng Ngọc Ly thật bó tay với cô đành gật đầu đồng ý, hai cô để con mình ở lại chơi với Thiệu Văn và Kha Dương, rồi đi đến trung tâm mua sắm, ba người các cô mỗi người một vẻ thu hút mọi ánh nhìn với gu thời trang thời thượng và thần thái sang chảnh.
Một hồi lâu, các cô đi ra thanh toán, đồng loạt nhân viên chào Thiên Tuyết và gọi cô là bà chủ, cô ngạc nhiên ngớ người ra:
"Các người gọi tôi là bà chủ sao?"
Một cô nhân viên lễ phép đáp:" Vâng."
Cô nhìn mọi người rồi hỏi:" Chắc các người nhầm rồi đó tôi là bà chủ của các người từ lúc nào chứ?"
Một nhân viên nam cười mỉm đáp:" Là lúc nãy thưa bà chủ. Lúc nãy chủ tịch Cung đã đến đây thu mua trung tâm mua sắm này dưới tên của bà chủ Hàn Thiên Tuyết."
Cô sững sốt, không ngờ:" Anh nói cái gì? Anh không đùa chứ?"
Tuyết Linh cố nhịn cười nói với Thiên Tuyết:" Tiểu Tuyết! Bọn họ chỉ là những nhân viên nhỏ bé làm sao có thể đùa với cậu chứ?"
Cô tức giận mắng anh:" Cái tên điên này."
Thiên Tuyết người sắp bốc hoả, tức giận đi đến tập đoàn gặp anh, vừa vào đến tập đoàn cô giật mình, hết hồn vì toàn bộ nhân viên trong tập đoàn mỗi người ai nấy đều cầm trên tay một cây hoa hồng tặng cho cô còn chào cô gọi cô bằng phu nhân, Tuyết Linh cùng Ngọc bật cười nhưng không dám cười lớn, cười thành tiếng.
Cô cố gắng bình tĩnh, cầm lấy số hoa hồng rồi bước vào phòng, Tuyết Linh cùng Ngọc Ly và mọi người ở ngoài cố gắng nghe ngóng, nhìn vào trong nhưng vô ích.
Cô cầm lấy số hoa đặt mạnh xuống bàn làm việc, dằn mặt rồi lớn tiếng với anh:
"Cung Lạc Hi! Anh bị điên rồi hả?"
Cung Lạc Hi ngước mặt lên nhìn Thiên Tuyết, mỉm cười ôn nhu đáp:" Anh không có bị điên. Anh tiêu tiền cho vợ anh thì có gì sai đâu chứ? Anh thấy em thích cái trung tâm mua sắm đó nên anh mới mua cho em."
Cô ngỡ ngàng, giọng nói trở nên lắp bắp hỏi:" Ai... Ai là vợ của anh hả?"
Anh nhìn cô đáp:" Em là mẹ của con anh thì là vợ của anh chứ sao? Cho dù là chúng ta chưa có tổ chức hôn lễ nhưng sớm muộn gì em cũng là vợ của anh thôi."
Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh, rồi mắng:" Đồ điên! Anh nằm mơ đi con là con của tôi không phải là của anh, tôi cũng không lấy đâu."
Cô bực mình, mặt mày hầm hầm bước ra ngoài, mọi người thấy cô bước ra liền nhanh chóng tản đi Tuyết Linh, Ngọc Ly vội vàng đuổi theo cô
Bên trong, Lạc Hi lấy điện thoại gọi điện cho Kha Dương:" Louis! Kế hoạch của chúng ta thất bại rồi, mami của con vẫn không tha thứ cho cha. Bây giờ, cha phải nên làm thế nào đây cha hết cách rồi?"
Bên kia, Thiệu Văn cùng Kha Dương đồng loạt đáp:" Vậy thì cha hãy vô bệnh viện nằm giả ૮ɦếƭ để mami nói ra lời thật lòng."
Anh nhướng mày rồi khẽ nhíu mày:" Hả? Nằm viện giả ૮ɦếƭ?"