Bác sĩ đáp:" Bệnh nhân hiện tại cần phải phẫu thuật thay tim gấp nếu không thì e là mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước nhưng hiện tại bệnh viện không có tim phù hợp."
Quách Ngọc Mai vừa khóc đau đớn vừa nói:" Lấy tim của tôi thay cho con gái tôi đi"
Lạc Hi tiến đến gần bác sĩ, giọng nói khẩn cầu:" Không! Lấy tim của tôi thấy cho cô ấy đi, tôi có lỗi với cô ấy quá nhiều rồi tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình."
Ai nấy đều muốn lấy tim của mình thay cho cô, bác sĩ nhíu mày nói:
"Chúng tôi không thể lấy tim của một người đang sống được. Mong mọi người hãy hiểu cho. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm trái tim phù hợp với bệnh nhân chúng tôi xin phép đi trước."
Kha Dương cùng Thiệu Văn chạy vào ôm cô oà khóc không ngừng hai bảo bối đã khóc thành tiếng nấc, Thiệu Văn nức nở:" Mami! Mami tỉnh lại đi mà! Mami!"
Kha Dương nước mắt rơi lã chã, vừa nấc cậu vừa nói:" Mami! Tụi con không cần phòng thí nghiệm gì nữa. Tụi con cũng sẽ không quậy phá, nghịch ngợm nữa, tụi con sẽ ngoan ngoãn. Mami! Mami hãy tỉnh lại đi."
Lạc Hi bước đến nước mắt anh từng giọt từng giọt rơi xuống, anh sờ má gầy gò, hốc hác của cô:" Tiểu Tuyết! Em hãy tỉnh lại đi, em không thể xảy ra chuyện gì được em hãy tỉnh dậy đánh anh, mắng anh đi. Tiểu Tuyết! Anh van xin em đó hãy tỉnh lại đi."
Vương Khải hoàn toàn ngã khụy xuống, ngước mặt lên cố gắng kìm những giọt nước mắt không cho nó rơi xuống, anh hận bản thân mình không thể bảo vệ cho cô khiến cô ra nông nỗi như thế này. Tuyết Linh bật khóc nói cô:" Tiểu Tuyết! Cậu hãy tỉnh lại đi. Cậu đã từng nói sau này cậu nhất định phải làm mẹ nuôi con của tớ và Ngọc Ly sao? Bây giờ, hai chúng tớ ai nấy cũng đều có con hết rồi, nếu cậu không tỉnh lại thì tớ và Ngọc Ly sẽ không cho cậu làm mẹ nuôi nữa đâu."
Ngọc Ly sống mũi cay nước mắt rơi không ngừng:" Đúng đó, cậu hãy tỉnh lại đi."
Diệp Lạp Mỹ vẻ mặt vô cùng ăn năn, có lỗi vừa khóc vừa nói với cô:" Tiểu Tuyết! Cháu hãy tỉnh lại đi, bác xin lỗi vì những chuyện bác đã làm với cháu. Cung gia nợ cháu quá nhiều cháu hãy tỉnh lại để Cung gia có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, lúc ấy khi cháu nói với bác rằng bác phải hối hận vì những chuyện mình đã làm lúc đó bác còn mạnh miệng nói rằng mình sẽ không hối hận nhưng bây giờ bác thực sự hối hận rồi. Nếu năm đó bác không nói dối với cháu là Lạc Hi đã ૮ɦếƭ thì bây giờ cũng sẽ không xảy ra những chuyện này."
Mẹ cô đau đớn đến tột cùng khóc đến ngất lịm đi, Angel ôm cô khóc không ngừng:" Nếu cậu không tỉnh lại thì tớ sẽ nhát ma cậu đó chẳng phải cậu sợ nhất là ma sao? Cậu hãy tỉnh dậy đi, nếu cậu không tỉnh dậy tớ sẽ giận câụ luôn đó."
Hai ngày sau
Cô tỉnh dậy, khẽ nhíu mày nhìn thấy tất cả mọi người đều ở bên cạnh, Kha Dương nhìn thấy cô tỉnh dậy liền vội vàng đi đến cạnh cô:
"Mami! Mami cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."
Mọi người nghe Kha Dương nói thế liền ngồi bật dậy chạy ùa về phía cô, ai nấy cũng đều mừng rỡ, bật khóc khi thấy cô tỉnh lại. Cô cứ ngỡ mình đã ૮ɦếƭ đi không ngờ cô còn có thể tỉnh lại nhưng cô nhìn xung quanh lại không thấy Vương Khải ở đâu hết, bình thường thì Vương Khải có lẽ là người hỏi thăm cô đầu tiên khi cô tỉnh dậy.
Cô nhìn xung quanh rồi thắc mắc hỏi mọi người:" Vương Khải đâu rồi? Tại sao lại không thấy cậu ấy?"
Vẻ mặt ai nấy đều đông cứng lại, đôi mắt vẻ mặt đều hiện lên một sự đau buồn bất tận, cô hỏi lại một lần nữa:" Rốt cuộc Vương Khải cậu ấy đâu rồi?"
Angel đôi mắt đỏ hoe nói với cô:
"Tiểu Tuyết! Cậu hãy bình tĩnh lại đi, Vương Khải cậu ấy...cậu ấy..."
Thiên Tuyết mất bình tĩnh, kích động hét lớn:" Rốt cuộc cậu ấy làm sao? Cậu mau nói đi."
Angel bật khóc nói không nên lời:" Cậu ấy... Cậu ấy đã ૮ɦếƭ rồi."
Cô trừng mắt, sững sờ bàng hoàng:" Cậu vừa mới nói cái gì?"
Angel nghẹn ngào nói với cô:
"Vương Khải cậu ấy đã tự tử bằng khí gas, cảnh sát đã tìm được hai bức thư mà cậu ấy để lại trong đó có một bức thư cậu ấy viết là tim của cậu ấy sẽ hiến cho cậu với mong muốn cậu sẽ sống."
Lạc Hi ôm cô vào lòng, an ủi cô cô thét lên trong sự đau lòng, bật khóc nức nở trong lòng anh:
"Không! Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Cậu ấy không thể ૮ɦếƭ được, cậu ấy không thể nào ૮ɦếƭ, không thể nào."
Tuyết Linh an ủi cô:" Tiểu Tuyết! Cậu mới tỉnh lại cậu đừng kích động như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu đó."
Cô không ngừng khóc, nước mắt giàn giụa đau đớn:" Tớ không cần cậu ấy hiến tim cho tớ. Tớ không cần! Tớ thà ૮ɦếƭ đi tớ không muốn cậu ấy phải hy sinh cho tớ như vậy."
Lạc Hi vỗ về an ủi cô, đôi mắt anh nhìn cô rất thâm tình, dịu dàng:" Tiểu Tuyết! Em phải sống mà còn phải sống cho thật tốt để không phụ tình cảm, những gì mà Vương Khải đã hy sinh cho em mơi xứng đáng chẳng lẽ em muốn cậu ấy hy sinh cả tính mạng của mình vô ích sao?"
Ngọc Ly cùng mọi người gật đầu đồng loạt nói:" Đúng đó."
Cô gạt nước mắt nhìn mọi người rồi hỏi:" Vậy còn bức thư còn lại cậu ấy đã viết gì?"
Thiên Kỳ cầm bức thư còn lại đưa cho cô rồi nói:" Đây là bức thư còn lại của Vương Khải bức thư này cậu ấy gửi đến em nên mọi người vẫn chưa mở ra đọc, mọi người để cho em tự xem."
Cô cầm lấy bức thư từ từ mở ra xem.