Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 45

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Kha Dương nhìn họ liền nói:" Xử cô ta tiếp đi chứ tôi muốn xem các người muốn xử lý cô ta sao đây?"
Lion gương mặt lập tức thay đổi trở nên lạnh tanh, ngồi khụy xuống trước mặt cô ta:
" Đôi tay này đã đánh Tiểu Tuyết, đã đẩy Tiểu Tuyết xuống cầu thang cô nghĩ tôi phải nên làm thế nào đây?"
Trình Tiểu Nhu quỳ xuống cầu xin mọi người:" Tôi cầu xin các người hãy tha cho tôi đi, tôi biết lỗi của mình rồi."
Lion đứng dậy giọng nói lạnh như băng rất đáng sợ vang lên:" Chặt hai cánh tay của cô ta cho tôi."
Cảnh tượng Trình Tiểu Nhu bị chặt đứt hai cánh tay vẫn không hề hấn gì với hai bảo bối, Thiệu Văn xoa xoa lỗ tai của mình, vẻ mặt nhăn nhó:
" Điếc tai quá! Đúng rồi, chẳng phải cô lúc trước chửi mắng, sỉ nhục mami của chúng tôi rất nhiều sao? Các người mau cắt lưỡi cô ta đi để trả thù cho mami với lại đừng cho cô ta la hét nữa điếc tai quá."
K quay người nhìn bọn thuộc hạ, đầu gật nhẹ, lập tức bọn thuộc hạ hiểu ý liền cắt đứt lưỡi của Trình Tiểu Nhu.
Kha Dương nhìn Trình Tiểu Nhu mỉm cười một nụ cười cực kỳ nguy hiểm, đáng sợ cậu lấy trong balo ra một lọ thủy tinh bên trong chứa một chất lỏng màu trắng, Thiệu Văn nuốt nước bọt, vẻ mặt méo mó:
" Tất cả các người hãy mau lùi ra xa tránh xa Trình Tiểu Nhu ra mau lên đi, một lát cái nước trong lọ của anh hai tôi mà văng trúng các người là các người sẽ đi chầu diêm vương đó."
Lập tức tất cả mọi người lùi ra xa, Kha Dương quay người mỉm cười quỷ dị hỏi Thiệu Văn:" Roy! Em muốn anh chế cái này vào chỗ nào của tiểu tam?"
Thiệu Văn nét mặt phấn khích đáp:" Mặt đi! Em muốn xem mặt của cô ta sau khi không còn da và thịt nữa nó sẽ ra sao?"
Lạc Hi cùng Vương Khải nhướng mày, kinh ngạc nhìn hai bảo bối trong lòng thầm nghĩ không biết cô đã dạy hai bảo bối như thế nào mà chúng lại đáng sợ quá đi.
Kha Dương gật đầu, tay cầm lọ nước ấy hất thẳng vào mặt của Trình Tiểu Nhu, sau đó cậu cũng tránh ra xa Trình Tiểu Nhu đau đớn nhưng lại không thể hét chỉ có thể ú ớ tay cũng không thể ᴆụng vào mặt, bọn thuộc hạ bỗng nhiên mặt tái xanh, đầu nghiêng sang một bên không dám nhìn trực diện, Lion, K, Vương Khải cùng Lạc Hi vẻ mặt hiện lên sự kinh tởm, ai nấy đều buồn nôn. Mặt cô ta chảy xệ xuống trong một thời gian ngắn mặt của cô ta đã không còn da và thịt bây giờ chỉ còn thấy xương của cô ta hiện lên trông rất đáng sợ, kinh dị.
Thiệu Văn vỗ tay với vẻ mặt vô cùng ngây thơ, hồn nhiên nhưng lời nói lại lạnh lùng, đáng sợ khiến người khác đổ mồ hôi hột, ớn lạnh cả người:
" Đồ của anh hai điều chế quả nhiên tuyệt diệu. Nè! Các người hãy mau băm cô ta ra đi sau đó vứt xuống biển cho cá mập ăn thứ bẩn thỉu như cô ta không xứng để các bạn hổ thưởng thức."
Cris gật đầu lia lịa, không dám nói gì, hai bảo bối đi ra ngoài các anh cũng đi theo ra ngoài, bọn thuộc hạ kéo xác của cô ta nhưng lại không dám lại gần cái lọ kia tuy rằng bây giờ chỉ là một cái lọ không nhưng họ vẫn sợ vô cùng.
Lạc Hi giọng nói dịu dàng vội hỏi hai bảo bối:" Hai con muốn đi đâu để cha chở hai con đi?"
Vương Khải lườm anh, chán ghét:
" Cha sao? Cậu xứng để Louis và Roy gọi như vậy sao?"
Kha Dương bực bội, nhíu mày khó chịu chỉ tay vào Lạc Hi:" Hai người ồn ào quá, hai chúng tôi muốn đến nhà của ông bà ngoại tôi sẽ đi với ông còn Roy sẽ đi với chú Vương Khải."
Vương Khải cùng Lạc Hi đồng loạt đáp:" Được."
Kha Dương đi cùng Lạc Hi còn Thiệu Văn đi cùng Vương Khải, Lion cùng K lái xe đi phía sau.
Kha Dương ngồi bên ghế lái phụ mắt dán vào điện thoại, Lạc Hi cứ một chút là quay sang nhìn cậu, cậu lạnh lùng cất tiếng:" Ông có chuyện gì muốn hỏi tôi sao? Hỏi về mami?"
Lạc Hi vui vẻ gật đầu lia lịa:" Mami của con hiện tại có sống tốt không?"
Kha Dương mắt vẫn dán vào điện thoại không thèm ngước lên nhìn anh, cứ vậy đáp:" Tốt! Cực kỳ tốt."
Anh ấp úng nhìn cậu hỏi:" Louis! Con... Con cùng Roy có thể tha thứ cho cha được không?"
Kha Dương dừng điện thoại ngước lên nhìn anh, tùy còn nhỏ nhưng cậu lại có một đôi mắt vừa đẹp vừa lạnh lùng:
" Chuyện này phụ thuộc vào mami chúng tôi không thể quyết định có tha thứ hay không?"
Anh im lặng không nói gì nữa, lòng quyết tâm tìm ra cô cầu xin cô quay về bên anh.
Đến nơi, Vương Khải bấm chuông người làm trong nhà ra mở cửa Vương Khải cười nhẹ nói:" Chào dì Trương! Đây là hai bảo bối của Tiểu Tuyết hôm nay bọn chúng muốn đến đây để gặp ông bà ngoại của mình."
Dì Trương ngỡ ngàng, nhìn Kha Dương cùng Thiệu Văn vui vẻ cười hạnh phúc bảo mọi người vào. Ba mẹ cô cùng Thiên Kỳ, Thiên Minh và Tuấn Hoàng đang ngồi ở phòng khách trò chuyện. Hai bảo bối chạy vào ôm chằm lấy Hàn Ly Dự và Quách Ngọc Mai gọi:
" Ông ngoại! Bà ngoại!"
Hai người họ bất ngờ, tròn mắt tưởng mình nghe lầm, môi nở nụ cười Hàn Ly Dự hỏi lại:" Hai cháu vừa mới gọi chúng ta là gì?"
Hai cậu nhìn họ gọi lại một lần nữa:" Ông ngoại! Bà ngoại!"
Hai ông bà ôm chặt hai bảo bối vỡ oà trong hạnh phúc, Thiệu Văn lắc lắc tay của Quách Ngọc Mai với gương mặt hai má phúng phính trong vô cùng đáng yêu:
" Bà ngoại! Con muốn xin bà ngoại một chuyện."
Quách Ngọc Mai lập tức gật đầu đồng ý không suy nghĩ gì:" Cháu cứ nói, bà ngoại đều đồng ý hết."
Kha Dương đôi mắt ngây thơ đáng yêu, nhìn Hàn Ly Dự rồi nói:" Ông ngoại! Ông cũng phải đồng ý mới được."
Hàn Ly Dự bật cười không suy nghĩ gì nhiều lập tức gật đầu đồng ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc