Thiệu Văn lời nói đầy sự ranh ma, đùa giỡn với bọn họ:" Chán thật, tưởng là vui hơn chứ?"
Kha Dương nhìn bọn họ rồi nói:
" Chẳng phải các người đang thắc mắc chúng tôi là ai sao? Roy hãy nói cho bọn họ biết chúng ta là ai, mami chúng ta là ai?"
Thiệu Văn giơ tay biểu tượng ok rồi nói:" Chúng tôi là con của một người nổi tiếng trong giới hắc đạo nổi tiếng với sự tàn nhẫn, lạnh lùng đến nhắc tên còn không dám, người đó chính là A."
Mọi người bắt đầu xôn xao:" Cái gì? Mấy đứa nhóc này là con của A sao?"
" Không thể tin được."
Lion, K, Ngọc Ly, Tuyết Linh đứng bật dậy vẻ mặt đầy kinh ngạc, hoang mang, Thiệu Văn nói tiếp:" Hôm nay, tôi sẽ nói cho các người biết thân phận thật của A. A tên thật là Hàn Thiên Tuyết là thiên kim của tập đoàn Hàn thị, là người thừa kế của tập đoàn White Rose và điều quan trọng hơn là A chính là con gái nuôi của thủ lĩnh bang Red Scorpion em gái kết nghĩa của Lion thủ lĩnh của bang Tử Thần."
Bọn họ ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ A lại là thiên kim của tập đoàn Hàn thị, Kha Dương cảm thấy rất thỏa mãn với những biểu cảm đặc sắc trên mặt mọi người, giọng nói chế giễu của cậu cất lên:
" Năm đó, chủ tịch Cung bị tai nạn giao thông không ૮ɦếƭ nhưng bà Diệp Lạp Mỹ đây lại nói với mami của tôi là Hàn Thiên Tuyết là đã ૮ɦếƭ bởi vì thân phận không xứng với con trai bà nhưng hôm nay bà ấy phải coi lại xem ai không xứng với ai, còn chủ tịch Cung đây vừa yêu vừa hận mà đã trả thù khiến mami của tôi phải đau lòng."
Thiệu Văn tiếp lời anh trai mình:" Còn nữa, năm đó ở buổi tiệc kỷ niệm thành lập JA chủ tịch Cung đây đỡ đạn cho cô dâu của mình nhưng lại có một người bất chấp nguy hiểm đỡ viên đạn ấy bởi vì người đó yêu chủ tịch Cung đây không muốn ngài ấy xảy ra chuyện và người đó không ai khác tên Hàn Thiên Tuyết. Hình như chuyện này chủ tịch Cung đâu có biết phải không? À~ Không! Phải gọi là người cha đáng kính của hai chúng tôi chứ?"
Lạc Hi trừng mắt nhìn hai bảo bối, ngỡ ngàng khi nghe Thiệu Văn gọi mình là người cha đáng kính, anh vội hỏi:" Hai con là con của ta sao?"
Kha Dương cùng Thiệu Văn hai tay giơ lên nhún vai, Lạc Vân bước ra nhìn anh nói:
" Đúng thế, Louis và Roy chính là con của em và Tiểu Tuyết."
Louis là tên tiếng anh của Kha Dương còn Roy là tên tiếng anh của Thiệu Văn tên thật của hai bảo bối chỉ có cô mới có thể gọi, còn những người khác bất cứ ai cũng không được gọi.
Lạc Hi lập tức quay sang nhìn Lạc Vân đầu óc của anh bây giờ rối tung không hiểu chuyện gì:
" Chị hai! Chị đã biết chuyện này rồi sao?"
Lạc Vân gật đầu đáp:" Không chỉ có chị mà cả Angel Mạn Châu đều biết về sự hiện diện của Roy và Louis."
Lạc Hi tức giận hét lớn:" Tại sao chị lại không nói cho em biết chuyện này sớm chứ?"
Lạc Vân quát lại anh:" Tiểu Tuyết không muốn chị nói chuyện này cho ai biết, mọi đau khổ, đau đớn em ấy đều muốn tự mình chịu hết một điều nữa em ấy hận em hận em vì em xuýt nữa là Gi*t ૮ɦếƭ con của em ấy."
Thiệu Văn nhăn nhó, khó chịu lắc lắc tay của Kha Dương:" Anh hai! Ở đây hết kịch vui để xem rồi, chán rồi. Chúng ta hãy đi ăn thôi em đói rồi."
Kha Dương gật đầu, ánh mắt chuyển đến Lion:
" Cậu Lion! Sau này xử lý tiểu tam nhớ gọi bọn cháu đến xem với nha."
Lion giật mình, ngạc nhiên, giống như Kha Dương có thể đọc được suy nghĩ của anh vậy, Kha Dương cùng Thiệu Văn rời đi cha của anh ông Cung Hải đi đến kéo tay hai bảo bối lại vẻ mặt hiền từ, ánh mắt dịu dàng:
" Hai cháu muốn đi ăn sao? Để ta dẫn hai cháu đi ăn có được không?"
Kha Dương lạnh lùng, khước từ ông:" Xin lỗi! Chúng tôi không quen đi với người lạ."
Hai chữ người lạ phát ra từ cháu nội của mình khiến Cung Hải rất đau lòng, Thiệu Văn cười như không:" Cung gia các người chúng tôi không quen ai cả ngoại trừ cô Lạc Vân, cho nên các người đừng có tỏ ra thân thiết với chúng tôi như vậy."
Kha Dương đặt ánh mắt lạnh lùng của mình lên người của Trình Tiểu Nhu:" Trình Tiểu Nhu! Những việc này chỉ mới có bắt đầu những gì cô phải chịu khi gây ra cho mami tôi chúng tôi sẽ khiến cô đau đớn, trả giá gấp trăm lần."
Điện thoại Thiệu Văn reo lên, Thiệu Văn trợn mắt, vẻ mặt lo sợ nuốt nước bọt nói với Kha Dương:" Anh hai! Mami... Mami gọi điện đến."
Mọi người nghe cậu nói Thiên Tuyết gọi đến thì ai cũng chăm chú nhìn vào cậu. Kha Dương giật mình, nuốt nước bọt vẻ mặt cũng không khác gì Thiệu Văn:" Em cứ mở máy lên nghe đi. Bật loa lớn lên cho anh nghe nữa."
Thiệu Văn hít thở thật sâu, mở loa ngoài, bật máy lên nghe, giọng nói đáng yêu của cậu cất lên:
" Mami!"
Thiên Tuyết giọng nói dịu dàng, cưng chiều:" Hai bảo bối của mami! Hai con đang làm gì vậy?"
Thiệu Văn lo lắng, thấp thỏm đáp:" Tụi con đang đi ăn sáng với dì Angel."
" Ngoan. Mà nè các con ở đó tuyệt đối không được gây chuyện gì đó, nếu mami biết hai con phá phách làm loạn thì mami sẽ xử lý hai con đó."
Kha Dương nũng nịu đáp:" Mami cứ yên tâm, tụi con sẽ ngoan ngoãn mà, không tin mami có thể hỏi dì Angel."
Kha Dương cùng Thiệu Văn hướng mắt về Angel, Angel nhướng mày, cười gượng đáp lại:" Hai bảo bối rất ngoan ngoãn cậu cứ yên tâm đi."
Thiên Tuyết bên kia bật cười:" Được rồi, tớ phải làm việc đây mami phải đi làm đây tạm biệt hai bảo bối."
Kha Dương cùng Thiệu Văn ngoan ngoãn đồng thanh:" Dạ bye mami."
Hai bảo bối cúp máy thở phào nhẹ nhõm trong người, vuốt vuốt иgự¢ mình. Hai bảo bối lập tức trở lại gương mặt lạnh lùng rời khỏi không thèm để ý tới ai nữa.