Mạn Châu cùng cô đi vào bên trong, thấy Lion đang nằm trên đất, máu từ bụng anh chảy ra rất nhiều Mạn Châu chạy tới đỡ anh dậy, lo sợ hỏi:
" Lion? Tại sao anh lại ở đây?"
Lion ôm lấy vết thương trên bụng, nhăn nhó mặt mày đau đớn nói:
" Anh tới đây để cứu Lan Nghi bọn bắt cóc nhắn tin bảo anh đến đây cứu, Lan Nghi không sao em yên tâm."
Thiên Tuyết bàn tay nắm lấy nhau, lo sợ, lo lắng cho anh sợ anh xảy ra chuyện, Mạn Châu hoảng sợ đến bật khóc sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì, ánh mắt Lion dần khép lại anh nhìn thấy Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh giọng nói nhỏ dần của anh gọi cô:" Tiểu... Tiểu... Tiểu Tuyết!"
Cô cùng Mạn Châu đỡ anh đưa đến bệnh viện, Cố Thịnh Triết cấp cứu cho anh, Thiên Tuyết đứng nấp một bên không xuất hiện cho mọi người thấy, K cùng Trương Kiến Phong, Ngọc Ly, Tuyết Linh và Vương Khải vội vã chạy đến.
Một lát sau, Thịnh Triết bước ra thông báo:
" Lion đã không sao nữa rồi, mọi người hãy yên tâm."
Mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, lúc sau anh tỉnh dậy vết thương còn đau anh nhăn mặt khó chịu, Mạn Châu bước vào thấy anh đã tỉnh dậy liền đi đến đỡ:" Đừng động đậy nhiều, vết thương của anh vẫn chưa có lành đâu."
Anh mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay cô:" Em là đang lo lắng cho anh sao?"
Cô lúng túng rút tay lại nhưng lúc anh rất mạnh tuy rằng anh đang bị thương, anh nhìn cô rồi nói tiếp:" Mạn Châu! Chẳng lẽ em không nhận ra tình cảm của anh dành cho em sao?"
Cô gục đầu, lúng túng không nói gì càng làm cho Lion khó chịu hơn, anh khẽ nhíu mày nói tiếp:" Mạn Châu! Từ lúc anh gặp em ngay từ lần đầu tiên anh đã yêu em rồi, một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ kiên cường. Anh không để ý chuyện em có một đời chồng, một đứa con, anh là yêu em yêu con người của em."
Mạn Châu cũng rất yêu anh nhưng cô lại ngại cảm thấy mình không xứng đáng với anh, nhưng khi nghe anh nói những lời này cô rất cảm động, cô lao đến ôm lấy anh, nước mắt cô rơi xuống vì cảm động vì hạnh phúc. Bên ngoài, mọi người đều đã nghe hết tất cả, mọi người cùng nhau đi vào chúc mừng, Thiên Tuyết cũng đã nghe và nhìn thấy cô thật sự rất vui mừng thầy cho hai người họ. Cô lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Lion nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày hỏi:" Mạn Châu! Tiểu Tuyết đi đâu rồi?"
Vương Khải nghe anh hỏi thế ngay lập tức trợn mắt quay nhìn Mạn Châu, cô giật mình, căng thẳng:" Anh đang nói gì vậy? Tiểu Tuyết đã biến mất lâu như vậy rồi làm sao em ấy lại có thể ở đây chứ? Với lại em làm sao biết được em ấy đang ở đâu?"
Lion lắc đầu một mực khẳng định:
"Không! Lúc anh vẫn còn ở căn nhà hoang đó gần rơi vào hôn mê anh đã nhìn thấy Tiểu Tuyết, em ấy đứng ở bên cạnh em."
Ngọc Ly vỗ nhẹ vai anh:" Chắc là lúc anh gần hôn mê đã sinh ra ảo giác rồi đó."
K gật đầu nói:
" Đúng đó."
Lion cũng dần nghĩ mình đã ảo giác nên không nói gì thêm nữa.
4 năm sau,
" Anh hai! Anh tìm ra chưa vậy?" Giọng nói cực đáng yêu, gương mặt tuy còn nhỏ nhưng rất yêu nghiệt của Thiệu Văn.
" Đang tìm nè, em có biết là tìm những đoạn camera của mấy năm trước không hề đơn giản mà huống hồ đó là những camera ở quán nước, anh còn phải xâm nhập của tập đoàn M.U nữa." Giọng nói cọc cằn, bực mình của một cậu bé giống hệt Thiệu Văn cậu bé ấy chính là Kha Dương anh của Thiệu Văn.
" Anh mau tìm lẹ đi, ngày mốt là ngày đám cưới của \' người cha thân yêu của chúng ta rồi đó\' chúng ta phải cho họ bất ngờ."
" Anh biết rồi mà. Ok tìm được rồi mà mami có biết là bọn họ mời mami không?"
" Anh yên tâm, chúng ta đã chặng lại mọi thông tin về cái thiệp cưới này rồi. Họ không ngờ nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Anna lại là mami em thật là mong chờ."
" Các con đang làm cái gì vậy?" Âm thanh dịu dàng phát ra từ Thiên Tuyết đi về phía các con của mình mỉm cười dịu dàng, hiền từ.
Kha Dương vội tắt máy tính của mình, quay người lắc đầu với cô, Thiệu Văn sà vào lòng cô:" Mami! Con và anh hai muốn ngày mai về nước, tuần sau chính là sinh nhật của cô Lạc Vân tụi con muốn về sớm để tạo bất ngờ cho cô ấy."
Cô cưng chiều hai đứa con của mình riết đã thành thói quen rồi, chỉ cần hai bảo bối của cô muốn gì, làm gì chỉ cần nói với cô lập tức sẽ đồng ý ngay. Cô gật đầu xoa đầu Thiệu Văn:" Để mami liên lạc với người ở bên đó để bọn họ đón các con và bảo vệ cho các con."
Kha Dương chạy đến ôm và hôn lên má cô:" Mami là nhất."
Buổi tối ấy, Thiên Tuyết gọi điện cho Cris, Cris thấy số máy lạ nhấc lên nghe, hỏi:" Alo! Ai vậy?"
Cô lạnh lùng đáp:" Là tôi! Chắc cậu không quên giọng nói này chứ?"
Cris giật mình, kinh ngạc cảm giác lạnh người, vội lễ phép đáp:
" Tiểu thư? Là cô sao?"
Bên kia cô nhếch môi cười nhạt:" Tôi cứ tưởng là cậu đã quên tôi rồi chứ?"
Anh nuốt nước bọt, đổ mồ hôi hột đáp:" Làm sao thuộc hạ có thể quên tiểu thư được."
" Tôi có chuyện muốn cậu làm."
" Là chuyện gì xin tiểu thư cứ nói."
" Tối mai, hai bảo bối của tôi sẽ xuống máy bay về nước tôi muốn cậu cùng những người khác ra đón và bảo vệ chúng nó tuyệt đối không được để các bảo bối của tôi xảy ra chuyện gì."
Anh nghe cô nói vậy trong đầu xuất hiện một thắc mắc to đùng \'tiểu thư có con rồi sao?\' nhưng anh không dám hỏi gì nhiều, đáp:" Vâng thưa tiểu thư."
Cô tắt máy, nhìn các bảo bối của mình xoa đầu nói:" Mami đã sắp xếp xong hết rồi ngày mai các con có thể đi về. Còn bây giờ các con hãy mau đi ngủ đi."
Hai cậu nhóc gật đầu đi về phòng ngủ. Cô tiếp tục thiết kế những mẫu thời trang của mình tuy cô bây giờ đã là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới dưới cái tên Anna nhưng cô từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, mọi người chỉ biết tên cô chứ không bao giờ thấy được người thật.