Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 40

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Những ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn vào Lạc Vân, cô thở mạnh đáp:
" Lúc nãy, khi tôi cùng Angel đi vệ sinh lúc đi ra thì hai chúng tôi có va vào một cô gái che kín mặt mũi, rồi cô gái đó vội vã bỏ chạy ngay."
Lạc Hi nghe cô nói vậy liền ra hiệu cho Vũ Trạch đuổi theo ngày, tất cả mọi người ai cũng chạy ùa ra ngoài với hy vọng sẽ có thể tìm thấy cô, Angel nhìn Lạc Vân rồi giơ ngón tay cái lên gật đầu khâm phục, hai người cũng giả vờ chạy ra cùng.
Mọi người nhìn xung quanh, khắp nơi vẫn không thấy hình bóng của cô, ai nấy vẻ mặt đều tràn đầy sự thất vọng. \'Ting\' tiếng chuông tin nhắn của Angel vang lên, cô mở lên xem, là Mạn Châu gửi địa chỉ nơi ở của Thiên Tuyết cho cô, cô khều nhẹ Lạc Vân đưa cho cô xem, hai người các cô nhìn nhau gật đầu mỉm cười.
Tối hôm đó, Lạc Vân cùng Angel đi đến biệt thự của Thiên Tuyết ở nói đúng hơn là biệt thự của Âu Mộng Mộng, được Mạn Châu nói cho biết mọi chuyện hai người các cô càng thấy thương Thiên Tuyết hơn, xót xa cho cô hơn. Mãi mê nói chuyện Lạc Vân cùng Angel đến sáng hôm sau mới quay về. Thiên Tuyết trong ngày hôm đó cũng quay trở về Pháp.
Mấy ngày sau đó, Lạc Vân cùng Angel cũng đã thu xếp mọi việc để đi sang Pháp sống với cô, Mộng Mộng rất vui vẻ đón tiếp hại người, hai người các cô rất bất ngờ khi nhìn thấy con gái của Tử Dật. Buổi tối hôm đó, Thiên Tuyết đang thiết kế những mẫu quần áo thì bụng cô đột nhiên đau quằn quại, cô ôm bụng cố gắng đi đến mở cửa gọi người:" Angel! Mộng Mộng! Chị Lạc Vân!"
Ba người đều nghe tiếng cô gọi liền mở cửa phòng bước ra, nhìn thấy cô đang nằm dưới nền ôm bụng kêu la không ngừng, ba người vội vã chạy đến đỡ cô dậy, thấy cô đau như vậy Mộng Mộng vội nói:
" Chắc là chị ấy sắp sinh rồi mau đưa chị ấy đến bệnh viện mau lên."
Mộng Mộng cùng Lạc Vân cùng những người làm trong nhà đỡ cô đi ra xe, Angel lái xe đạp ga hết lốc, rất nhanh đã đến bệnh viện, Lạc Vân lúc trên xe đã cho gọi người đợi sẵn nên khi xe vừa đến, lập tức đã có người đẩy cô vào phòng sinh, tiếng la đau đớn của Thiên Tuyết truyền ra bên ngoài khiến ba người các cô càng thêm lo lắng, căng thẳng.
Mạn Châu vừa xuống máy bay biết chuyện liền lái xe đi thẳng đến bệnh viện:
" Sao rồi?" Mạn Châu thở hỗn hển hỏi ba người các cô.
Ba người các cô lắc đầu, vẻ mặt đầy sự lo lắng, bất an, Angel nhìn Mạn Châu nói:" Không biết như thế nào rồi? Cậu ấy đã vào trong đó hơn ba tiếng rồi."
Cánh cửa phòng sinh mở ra, một bác sĩ bước ra nói:" Bệnh nhân đang trong tình trạng khó sinh chúng tôi bắt buộc phải mổ lấy đứa bé ra. Nhưng mà nếu như có chuyện gì không may xảy ra thì chúng tôi muốn hỏi là nên giữ người mẹ hay là giữ đứa bé?"
Bốn người các cô không nghĩ ngợi nhiều đồng thanh đáp:" Dĩ nhiên là giữ người mẹ rồi."
Vị bác sĩ ấy gật đầu, nhờ y tá đưa cho họ một tờ cam kết:" Vậy xin mọi người ký vào tờ giấy này."
Lạc Vân lập tức cầm lấy tờ giấy ký tên vào, vị bác sĩ liền tiếp tục quay trở vào bên trong.
Một lát sau, bên trong phòng sinh truyền ra vọng em bé khóc oa oa, bốn người các cô mừng rỡ, nhảy cẫng lên, xúc động, hai y tá bước ra trên tay mỗi người đều bế em bé đưa cho các cô, một y tá vui vẻ, chúc mừng:" Chúc mừng mọi người là hai bé trai"
Vị bác sĩ bước ra vẻ mặt khó hiểu, nghiêm túc nhìn các cô:" Do sức khỏe của bệnh nhân rất yếu nên bây giờ bệnh nhân đã rơi vào tình trạng hôn mê."
Angel vội vàng hỏi:" Vậy khi nào cậu ấy mới tỉnh lại vậy bác sĩ?"
Bác sĩ lắc đầu đáp:" Chuyện này chúng tôi không biết được."
Cô được y tá đẩy ra ngoài, Thiên Tuyết nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lạc Vân nhìn cô bật khóc nhìn gương mặt cô tái nhợt, môi cô khô, nức nẻ các cô thay phiên nhau đến chăm sóc trò chuyện với cô với hy vọng cô sẽ sớm tỉnh lại, hai đứa bé do cô sinh ra cũng rất yếu nên hiện tại các cô chỉ có thể đến phòng chăm sóc nhìn thôi.
Đã hơn một tuần trôi qua, Thiên Tuyết tỉnh lại đôi mắt hé mở nhìn người ngồi cạnh cô chính là Angel, Lạc Vân cùng Mộng Mộng và Mạn Châu thì nằm ngủ gật trên ghế, Angel cảm nhận được tay của cô cử động liền vội ngước lên nhìn, thấy cô đã tỉnh dậy cô vui mừng đến phát khóc ôm lấy Thiên Tuyết:" Tiểu Tuyết! Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, cậu làm tớ lo quá."
Lạc Vân cùng Mộng Mộng, Mạn Châu vội thức dậy chạy đến bên giường, cô sờ bụng mình kích động hỏi:
"Con? Con của tớ đâu? Nó sao rồi?"
Mạn Châu cười đáp:" Em yên tâm, con em không sao một lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi đến đó xem."
Thiên Tuyết lắc đầu, vội vàng xuống giường chạy ngay đến đó, bốn người các cô vội đỡ Thiên Tuyết đi, từ bên ngoài qua kính cô nhìn hai đứa con bé bỏng của mình mà xúc động không kìm được nước mắt, Mộng Mộng cùng các cô dỗ dành cô.
" Hai ngày sau, chủ tịch tập đoàn M.U sẽ đính hôn với tiểu thư của tập đoàn Khả Như." Giọng nói phát ra từ một cái màn hình to lớn đặt ở chính giữa bệnh viện, những câu nói ấy lọt vào tai cô. Cô lòng đau đớn, tim cô rất đau hai hàng nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, bốn người các cô quay người cùng nhau ôm chặt lấy Thiên Tuyết, khóc cùng cô. Sức khỏe của cô cũng đã ổn dần nên cô đã xuất viện cô cùng con và mọi người quay trở về nước.
Ngày đính hôn của anh và Trình Tiểu Nhu cũng đã đến, cô cầm điện thoại bật lên xem, vừa xem cô lại quay sang nhìn hai đứa con của mình, nước mắt cô lăn dài trên má. Mạn Châu từ bên ngoài bật tung cửa chạy vào, khóc đau đớn, hoảng loạn:
" Tiểu Tuyết! Lan...Lan Nghi nó bị người ta bắt cóc rồi."
Cô bật người dậy, hoảng hốt hỏi:
"Chị vừa nói sao? Lan Nghi bị bắt cóc?"
Mạn Châu gật đầu, Thiên Tuyết ngồi dậy đi thay đồ rồi nhờ người làm trong nhà chăm sóc cho hai bảo bối của cô, vội vã cùng Mạn Châu đi cứu Lan Nghi.
Vừa đến nơi bắt cóc, hai người đã nhìn thấy những tên bắt cóc đó đã ૮ɦếƭ, Lan Nghi chạy đến ôm chằm lấy Mạn Châu:" Mẹ."
Mạn Châu mừng rỡ, ôm lấy cô con gái bé nhỏ của mình, Lan Nghi chỉ tay vào bên trong kéo cô cùng Mạn Châu vào trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc