Âu Mộng Mộng gật đầu nhìn cô:
" Chị cứ nói, tôi sẽ giúp. Nếu năm đó chị không cứu mạng của tôi thì có lẽ bây giờ tôi đã không ngồi ở đây nói chuyện với chị rồi."
Hơn hai năm trước, trong một lần trường DK tổ chức một chuyến đi chơi ở nước ngoài trường sắp xếp cho học sinh ở biệt thự, Âu Mộng Mộng được sắp xếp ở chung khu biệt thự với cô. Trong đêm đó, khu biệt thự xảy ra cháy, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài kịp thời Thiên Tuyết cũng vội chạy ra nhưng cô thấy Âu Mộng Mộng đang còn mắc kẹt trong phòng. Tuy rằng, cô không thích Mộng Mộng nhưng cô không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu nên cô đã tông cửa vào cứu, đưa Mộng Mộng cùng ra ngoài.
Thiên Tuyết nhìn cô rồi nói:" Cô có thể cho tôi ở nhờ nhà cô được không?"
Âu Mộng Mộng mỉm cười trìu mến đáp:" Tất nhiên là được chứ."
" Ba mẹ cô có đồng ý không?"
Âu Mộng Mộng đôi mắt bỗng hiện lên sự đau buồn, một nỗi buồn man mát:
" Hơn một năm trước ba mẹ tôi bị tai nạn và đã qua đời rồi."
Thiên Tuyết tròn mắt, kinh ngạc:" Xin lỗi! Tôi không biết."
Mộng Mộng cười nhạt khẽ lắc đầu:" Không sao. Thôi được rồi chúng ta đi về thôi."
Cô gật đầu, trên xe cô đã nói cho Mộng Mộng biết mọi chuyện. Về đến nhà, Thiên Tuyết ngạc nhiên khi có một bé gái khoảng chừng hai tuổi chạy ra gọi Mộng Mộng là mẹ, Mộng Mộng nở một nụ cười dịu dàng rồi cúi đầu xuống vẻ mặt cô có chút đau lòng, chua xót:" Hai năm trước, có một lần Tử Dật bị bỏ thuốc tôi chính là người giải thuốc cho anh ấy, nhưng anh ấy không biết tôi chính là người con gái đêm đó."
Thiên Tuyết chỉ vào bé gái sững sốt hỏi:" Vậy đây chính là con của Tử Dật?"
Âu Mộng Mộng khẽ gật đầu, cười khổ.
Sáu tháng sau, bụng của Thiên Tuyết đã trở nên rất to bác sĩ nói là cô mang song thai. Do Tuyết Linh đã mang thai nên phải tổ chức đám cưới sớm, cô biết tin liền thu xếp công việc quay trở về âm thầm tham dự hôn lễ.
Cô đứng phía sau cánh cửa của lễ đường nhìn Tuyết Linh và mọi người cô có nén những giọt nước mắt lại nhưng lại không thể nước mắt cô cứ thế không ngừng rơi xuống. Tim của cô lại bất chợt đau nhói, cô ráng gượng rời đi được vài bước cô phải ngồi xuống, ôm chặt иgự¢ bên trái của mình.
" Cô có sao không?" Lạc Vân nhìn cô hỏi han quan tâm.
Cô khẽ ngước mặt lên, Lạc Vân sững sốt, tròn mắt:" Tiểu Tuyết? Là em sao? Em sao vậy? Em không sao chứ?"
Cơn đau của cô đã dịu lại dần, Lạc Vân đỡ cô đứng lên, Lạc Vân oà khóc ôm chặt lấy cô:" Tiểu Tuyết! Suốt mấy tháng nay em đã đi đâu vậy?"
Angel vô tình bước ra ngoài nhìn thấy cô đang đứng cùng Lạc Vân, cô lập tức chạy đến, nước mắt nước mũi bỗng chốc chảy ra, Angel sụt sùi ôm cô khóc nức nở như một đứa trẻ:" Tiểu Tuyết! Cậu đã ở đâu vậy? Cậu có biết là tớ nhớ và lo lắng cho cậu lắm không?"
Thiên Tuyết nở một nụ cười mang chút u buồn:" Tớ biết! Chúng ta hãy đi ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện."
Hai người họ nghe theo cô, cùng cô đi ra ngoài.
Ra ngoài, Angel nhìn cô mà xót xa vô cùng tuy cô mang thai nhưng cô lại hốc hác trước rất nhiều, Mạn Châu vội vã chạy đến hỏi Thiên Tuyết:
" Tiểu Tuyết! Hôn lễ đã xong rồi sao?"
Thiên Tuyết chưa kịp trả lời thì Angel mặt đã tối sầm hét lớn:" Mạn Châu! Thì ra chị đã biết Tiểu Tuyết ở đâu, sống như thế nào từ lâu mà chị lại giấu tất cả mọi người."
Thiên Tuyết giọng nói nhỏ nhẹ nói với Angel:" Là tớ đã bảo chị ấy không nói cho mọi người biết đó, cậu đừng có trách chị ấy."
Angel quay người sang chỗ khác, giận dỗi, cô người khó chịu, thở mạnh:" Thôi được rồi, tớ có chuyện phải đi trước đây hai người phải hứa là không được nói với bất kỳ ai về chuyện này. Nếu không Hàn Thiên Tuyết này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa và cũng không cho hai người biết chỗ ở hiện tại của tôi ở đâu."
Lạc Vân cùng Angel gật đầu đồng ý, cô nói tiếp:" Về chuyện chỗ ở chị Mạn Châu sẽ nói cho hai người biết sau, bây giờ hai người hãy vào trong đi để tránh mọi người đi tìm."
Hai người các cô đi vào, cô bước lên xe, chiếc xe rời đi Thiên Tuyết tựa đầu vào ghế xoa xoa trán, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng. Mạn Châu nhìn qua kính thấy cô như vậy vội hỏi:" Tiểu Tuyết! Em không sao chứ?"
Tay cô chống lên ghế, đôi mắt nhắm lại khẽ lắc đầu, Angel cùng Lạc Vân quay trở lại lễ đường Ngọc Ly nhìn thấy hai người, cô đi đến hỏi:
" Hai người đã đi đâu vậy?"
Lạc Vân nhanh trí đáp:" Chị cùng Angel đã đi vệ sinh."
Hôn lễ cuối cùng đã kết thúc trong sự hoàn hảo và vui vẻ hạnh phúc Vương Khải đi ngang qua Angel rồi bỗng khựng lại mũi hít vài cái mũi anh đưa lại gần người của Angel, Angel giật mình đẩy anh ra rồi hỏi:" Vương Khải! Cậu đang làm cái gì vậy?"
Vương Khải bỗng nhíu mày, nắm chặt lấy cổ tay của cô:" Angel! Có phải cậu đã gặp Tiểu Tuyết rồi không?"
Mọi người ở đó nghe anh hỏi Angel như vậy ai nấy đều hướng mắt về cô, những ánh mắt ấy đều hiện lên những tia hy vọng mãnh liệt, Angel trong người run sợ, căng thẳng, cô lắc đầu phủ nhận lia lịa:" Không! Tớ làm sao có thể gặp cậu ấy chứ?"
Anh trừng mắt, ánh mắt rất dữ tợn:" Cậu đừng có mà nói dối, trên người cậu có mùi nước hoa của Tiểu Tuyết, mùi nước hoa này được tính chế riêng chỉ có duy nhất Tiểu Tuyết sử dụng nếu cậu không gặp cậu ấy thì tại sao trên người cậu lại có mùi nước hoa của cậu ấy?"
Lạc Vân thần kinh căng như dây đàn, cố trấn tĩnh mình rồi nhanh trí giải vây cho Angel:" Thì ra người mà hai chúng tôi ᴆụng lúc nãy có thể là Tiểu Tuyết sao?"
Lạc Hi vẻ mặt lạnh như băng nhưng trong lòng anh lại mừng rỡ, Thiên Kỳ vội vàng hỏi Lạc Vân:" Chuyện là sao chứ? Hãy mau nói cho mọi người biết đi."