Cô dọn về nhà của mình ở một thời gian, cô tự nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài, mẹ của cô thấy vậy liền lo lắng hỏi Vương Khải:
" Vương Khải! Rốt cuộc là Tiểu Tuyết nó có chuyện gì vậy? Tại sao nó lại trở nên như vậy? Suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng."
Vương Khải cười nhẹ đáp:" Mọi người cứ yên tâm, qua một thời gian cậu ấy sẽ không sao đâu."
Anh tiến lên phòng cô gõ cửa nói với cô:" Tiểu Tuyết! Tớ đã điều tra được rồi."
Lập tức cửa phòng của cô mở ra, cô chỉ cho anh vào phòng rồi đóng cửa lại, chỉ có mấy ngày mà trông cô đã gầy hơn trước rất nhiều, cô vội hỏi anh:" Là ai?"
Anh nhìn cô liền đáp:" Người đã hạ thuốc cậu chính là Trình Tiểu Nhu cô ta đã cấu kết với Hạ Sở Mộc để hãm hại cậu."
Cô tức giận vô cùng, hai tay nắm chặt lại:
" Không ngờ lại là cô ta."
Anh nhìn cô rồi nói tiếp:" Còn một chuyện nữa người hãm hại tập đoàn Thiên Hiểu cũng chính là cô ta, cô ta đã gài người vào trong tập đoàn để những mẫu thiết kế của chúng ta bị rò rỉ ra bên ngoài."
Gương mặt cô đầy sự kinh ngạc, tức giận:
" Rốt cuộc tớ và cô ta có thâm thù đại hận gì mà cô ta năm lần bảy lượt hãm hại tớ chứ?"
" Cô ta làm vậy là vì Lạc Hi, cô ta đã biết mối quan hệ giữa cậu và Lạc Hi."
Cô bật cười với nụ cười đầy sự khinh bỉ:" Vì muốn có Lạc Hi mà cô ta lại làm ra những chuyện như vậy, nực cười thật. Những chuyện mà cô ta đã gây ra cho tớ tớ nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần."
Anh nhìn cô mỉm cười đầy sự ôn nhu:" Cậu cứ làm những gì cậu muốn, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu."
Cô mỉm cười nhìn anh, anh bước ra ngoài một lát sau cô cũng ra khỏi phòng. Mọi người trong gia đình cô, thấy cô chịu bước ra ngoài liền vui mừng khôn siết, cô mỉm cười nhìn mọi người rồi nói:" Mọi người yên tâm con không có sao."
Điện thoại cô reo lên, cô lấy ra nghe bên kia Hiểu Tình vội vã nói với cô:
" Tiểu Tuyết! Chị hãy mau đến tập đoàn đi, có chuyện rồi."
Cô nhướng mày ngạc nhiên hỏi:
" Có chuyện gì?"
Bên kia Hiểu Tình gấp gáp nói với cô:" Thì chị cứ đến tập đoàn mau đi."
Cô nghe vậy liền cùng Vương Khải gấp rút đi đến tập đoàn, vừa đến tập đoàn cô cùng anh nhìn thấy rất nhiều người tập trung trước cổng tập đoàn, cô cùng anh đi đến Hiểu Tình thấy cô liền vội vàng kéo cô vào trong.
Vừa bị kéo vào trong, thì một tiếng \'bùm\' cô giật bắn người nhìn thấy bóng lưng quen thuộc dưới chân cô là những cánh hoa hồng được sắp xếp thành hình trái tim, Vương Khải chen vào đám đông nhìn thấy cảnh tượng ấy liền nhíu mày, khó chịu anh trong lòng nghĩ thầm:
" Rốt cuộc là ai muốn tỏ tình với cô ấy nữa chứ? Tại sao cô ấy lại đào hoa như vậy?"
Bóng lưng ấy quay lại khiến cô rất bất ngờ, cô thốt lên:" Cậu... Cậu út?"
Đường Tu Kiệt mỉm cười ôn nhu nhìn cô, trên tay cầm một bó hoa hồng rất lớn tiến về phía cô, vì để tỏ thành ý tình cảm chân thành của mình, anh quỳ một chân xuống tay cầm bó hoa hồng hướng về cô, lời nói mang tràn đầy sự hy vọng:
" Tiểu Tuyết! Làm bạn gái của anh có được không?"
Cô cùng Vương Khải há hốc miệng, ngỡ ngàng vô cùng cô vẫn chưa định hình được chuyện gì:" Cậu... Cậu đang làm gì vậy? Bạn gái sao?"
Đường Tu Kiệt liền nói:" Anh là cậu của Ngọc Ly chứ không phải là cậu của em, thật ra anh đã thích em từ rất lâu rồi, nhưng anh lại giấu trong lòng. Hôm nay, anh lấy hết can đảm của mình tỏ tình với em, anh muốn được chăm sóc em, bảo vệ cho em. Vì vậy, anh mong em có thể chấp nhận tình cảm này của anh."
Nghe những lời nói đó của anh những người xung quanh, những đồng nghiệp trong tập đoàn đều la hét, ngưỡng mộ còn cô thì bây giờ rất khó xử trong lòng cô chỉ luôn coi anh là một người cậu như một người thân trong gia đình chưa bao giờ cô lại nghĩ đến chuyện này, cô rất muốn từ chối nhưng lại không biết nên từ chối anh như thế nào.
Cô hít thở thật sâu, lấy hết lòng can đảm của mình rồi nói:
" Cháu... Cháu xin lỗi, cháu không thể."
Vương Khải thấy cô khó xử như vậy liền vội kéo tay cô bỏ đi, anh đưa cô lên xe rời đi. Không khí ở đó trở nên im lặng, Đường Tu Kiệt đứng im lặng rồi bật cười nụ cười ấy rất đau khổ, chua xót vô cùng anh thừa biết, biết rõ là đằng khác biết trong tim cô không hề có anh, không hề có tình cảm với anh nhưng anh lại cố chấp hoang tưởng. Mọi người ở đó nhìn thấy anh như vậy cũng cảm thấy đau lòng thay cho anh.
Vương Khải lái xe đưa cô đến một nhà hàng mà cô thích, gọi những món cô thích tuy toàn những món cô thích nhưng bây giờ cô làm gì có tâm trạng mà ăn, cô bây giờ cảm thấy rất có lỗi với Tu Kiệt. Đúng lúc Lạc Vân cũng đi đến nhà hàng ấy nhìn thấy cô, Lạc Vân vui vẻ đến ngồi cạnh cô:
" Tiểu Tuyết! Em cũng ở đây sao?"
Cô nhìn Lạc Vân mỉm cười:" Lạc Vân! Chị cũng ở đã sao? Chị ăn cùng em đi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
Lạc Vân gật đầu, tươi cười rồi chỉ sang Vương Khải hỏi:" Tiểu Tuyết! Người này là...?
" Cậu ấy là Vương Khải, bạn thân của em."
Lạc Vân gật gù mỉm cười rồi giới thiệu mình:" Chào cậu tôi tên là Cung Lạc Vân nếu cậu là bạn thân của Tiểu Tuyết chắc là cậu biết Lạc Hi chứ, tôi là chị của nó."
Nghe cô giới thiệu sắc mặt của Vương Khải biến sắc, còn mặt của Thiên Tuyết cũng thay đổi, Thiên Tuyết cố gượng cười rồi nói:" Thôi được rồi chúng ta hãy ăn thôi đồ ăn nguội hết rồi."