Cung Lạc Hi lạnh lùng đáp lại cô:
" Cô là người đại diện của tập đoàn Thiên Hiểu? Rất vui được gặp cô."
Tim cô như thắt lại khi thấy anh lạnh lùng, xa cách với cô, cô gượng cười:" Đúng vậy, tôi là tổng giám đốc cũng là đại diện của tập đoàn Thiên Hiểu."
Cô lấy ra một số mẫu thiết kế thời trang đưa cho anh xem, tuy cô đau lòng khi thấy anh lạnh lùng như vậy nhưng nỗi đau ấy lại không bằng niềm vui khi cô biết anh vẫn còn sống. Cô như được sống lại một lần nữa.
Từ bên ngoài, một người con gái mặc váy màu đỏ quyến rũ, mùi nước hoa trên người cô gái đó rất nồng, nó sộc vào mũi cô khiến cô rất khó chịu, khiến cô khó chịu hơn là cô ta bước đến ngồi lên đùi của Lạc Hi mà anh lại không một chút phản ứng, giọng của cô gái đó cất lên đãi tới đãi lui khiến cô rợn người:
" Lạc Hi! Đây là ai vậy? Nhìn cô ấy xinh đẹp thật đó."
Anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng rồi quay sang cười nhẹ với cô gái kia:
" Cô ấy là người đại diện của tập đoàn Thiên Hiểu đến đây để bàn chuyện hợp tác với chúng ta."
Nhìn thấy anh và cô gái đó thân thiết như vậy, cô bây giờ không biết nên phản ứng như thế nào? Anh bây giờ đối với cô lạnh lùng như vậy còn đối với cô gái kia anh lại thâm tình đến như thế lòng cô bây giờ rất đau, rất chua xót.
Cô gái kia đứng dậy mỉm cười chào hỏi cô:" Xin chào! Tôi tên Trình Tiểu Nhu tôi là vị hôn thê của Lạc Hi rất vui được gặp cô."
Vị hôn thê? Anh có vị hôn thê? Trong đầu cô bây giờ rất có nhiều câu hỏi, người cô bây giờ rất khó chịu, rất đau khổ, nước mắt cô sắp tràn ra, cô đứng dậy cố nén nước mắt chào hỏi lại:
" Rất vui được biết cô! Tôi tên Hàn Thiên Tuyết là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hiểu."
Vừa nói xong, Thiên Tuyết quay sang nhìn anh, người cô đã gần như không trụ nổi nữa, liền nói:
" Chủ tịch Cung!
Thật ngại quá! Bây giờ tôi còn có việc anh cứ xem các mẫu thiết kế này có gì chúng ta sẽ liên lạc để bàn bạc sau."
Anh gật đầu đáp:" Được."
Cô vội vã đi ra ngoài, bước đi thật nhanh để ra khỏi nơi ấy. Vừa bước ra khỏi cô liền vội lên xe, nước mắt cô tràn ra ngoài cô đau đớn, đau đớn khi nhìn thấy anh lạnh lùng, xa cách như không hề quen biết với cô, đau đớn vì bây giờ anh có người con gái khác.
Cô lái xe rời đi, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn ra, cô lái xe đến Death uống rượu, đang một mình uống rượu cô cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, quay người lại một gã háo sắc đang nhìn cô một cách thèm thuồng, giọng nói đầy sự dâm đãng, muốn chiếm lấy cô:
" Em thật xinh đẹp, quyến rũ. Tối nay đi cùng anh có được không, anh hứa sẽ khiến em thật hạnh phúc."
Cô trừng mắt nhìn gã háo sắc ấy, trong người cô đang rất bực tức, khó chịu tên háo sắc này quả thật rất xui xẻo khi ᴆụng phải cô, cô lạnh lùng phán rõ một câu:
" Đưa tên này đến phòng Tử Thần tôi sẽ đích thân " chăm sóc" cho hắn."
Những người ở đấy nghe thấy từng lời nói của cô liền trợn mắt, ngỡ ngàng đến sợ hãi, run rẩy, gã háo sắc ấy vẻ mặt như thấy quỷ, quỳ xuống người run bần bật, sắc mặt đã trắng bệch:" Cô...là....là A?"
Cô lạnh lùng, 乃úng tay một cái rồi đáp lại khiến người khác càng thêm sợ hãi:" Bingo!"
Cô quay người bỏ đi, gã háo sắc ấy bị Cris đưa đến phòng Tử Thần, những người ở đó run sợ, xôn xao:
" Cô gái lúc nãy là A sao? Lúc nãy có ai thấy được gương mặt của cô ấy không?"
" Tối quá không thấy được."
" Tôi thấy được mà mờ quá không nhìn rõ."
" Chắc tôi không dám đến đây nữa quá. Lỡ như một ngày tôi lỡ đắc tội với A mà không hay biết chẳng phải tôi sẽ được đưa đến phòng Tử Thần để chăm sóc sao?"
" Chắc tôi cũng vậy."
Cô đến phòng Tử Thần những thuộc hạ ở đấy thấy cô đến đều cúi thấp người chào cô, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh không dám ngẩng đầu lên cho đến khi cô thật sự đi xa. Cô bước đi lạnh lùng ngạo nghễ, tiến lại gần tên háo sắc ấy, gương mặt bây giờ của cô rất đáng sợ, rất giống quỷ dữ, lời nói lạnh như băng sắc như dao của cô vang lên, khiến người khác giật mình sợ hãi:
" Hôm nay, tâm trạng của tôi không được tốt ông lại ᴆụng đến tôi. Bây giờ tôi và ông chơi lớn đi."
Gã háo sắc ấy sợ hãi, người run lẩy bẩy sợ hãi đến mức dưới đáy quần đã ướt, bốc mùi khai, nói không thành tiếng:" Chơi... Chơi lớn sao?"
Cô rút ra từ trong người một con dao sắc bén vô cùng, từng lời nói của cô khiến người khác rùng mình:" Chơi lớn là chơi như vậy nè."
Cô cầm lấy con dao từ từ cắt vào người gã ấy, lột từng miếng da trên người hắn, gã háo sắc ấy đau đớn hét lên chói tai, gào thét trong vô vọng, miệng liên tục cầu xin cô tha cho. Nhưng cô không hề để ý đến những lời cầu xin ấy cô cứ từ từ rốc từng miếng da trên người hắn. Tuy cô lột da hắn nhưng cô lại không để hắn ૮ɦếƭ cô khiến hắn đau đớn đến tận xương tủy khiến Cris cùng những người ở đó chứng kiến sợ hãi, người đổ đầy mồ hôi, không dám nhìn thẳng vào cô, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Gã ấy bị cô lột da nhưng lại không thể ૮ɦếƭ, quả là muốn sống không được muốn ૮ɦếƭ cũng không xong. Gã háo sắc ấy bây giờ nhìn rất kinh tởm, đáng sợ, cả người bây chỉ còn một vài miếng da còn dính lại trên người, cả người đỏ tươi, nhuốm máu. Bây giờ hắn muốn la hét cũng không còn sức để la.
Thiên Tuyết lột từng miếng da trên người hắn xông rồi nói như chuyện cô làm rất bình thường, rất nhẹ nhàng:
" Chơi chán rồi cho bảo bối của tôi ăn đi."
Cris gật đầu lia lịa đáp:" Vâng."
Cô lạnh lùng đứng dậy rời đi, cô vừa rời khỏi, Cris cùng đám thuộc hạ thở mạnh một cái, nhẹ nhõm trong người, một tên thuộc hạ sợ hãi nói:" Tiểu thư đáng sợ, tàn nhẫn quá."
Cris nhìn tên háo sắc ấy, giọng có chút sợ hãi:" Từ lúc tôi bước chân vào giới hắc đạo tôi đã từng trải qua, từng chứng kiến biết bao nhiêu cảnh Gi*t người này nọ. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh lột da người, mà lại là con gái lột. Quá đáng sợ rồi."