Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 17

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Nhạc Hào nhíu mày nói cho hai cô nghe:" Nghe nói từ lúc A 14 tuổi đã là kẻ Gi*t người máu lạnh rồi, cô ta rất lạnh lùng, tàn nhẫn lúc cô ta mới xuất hiện tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã khiến những người trong giới hắc đạo phải khi*p sợ, run rẩy khi nhắc đến tên của cô ta."
Tuyết Linh tỏ vẻ sợ hãi:" Đáng sợ như vậy sao?"
Kiến Tu gật đầu tiếp lời Nhạc Hào:" Nhưng không biết vì sao 2 năm sau đó cô ta đã biến mất không còn ai biết hay nghe đến cô ta nhưng cái tên đáng sợ ấy cho đến giờ vẫn không có ai dám nhắc đến cái tên ấy như là một điều cấm kỵ. Nhưng rồi đột nhiên tối qua cô ta đã xuất hiện trở lại nghe nói còn tàn khốc hơn lúc trước, hôm qua cô ta đã chặt tay, cắt lưỡi, chôn sống một người còn hai người kia thì bị đưa vào chuồng hổ."
Ngọc Ly giả vờ sợ hãi, run rẩy khắp người:" Đáng sợ thật đó "
Nhạc Hào nhìn hai cô thắc mắc hỏi:" Hôm qua hai người đã đến đó chẳng lẽ không hay biết hay thấy gì sao?"
Tuyết Linh lắc đầu đáp:" Ngày hôm qua chúng tôi chỉ đến một lúc thì về nên không biết gì hết."
Nhạc Hào thở phào:" May thật."
Thiên Tuyết càng ngày càng ít đến trường, chỉ những lúc vào kì thi cô mới đến trường để thi, cô thi với số điểm cao nhất trường khiến các giáo viên ngạc nhiên, không khỏi nghi ngờ cô. Bắt cô phải thi lại với sự giám sát của bốn giáo viên, tất cả giáo viên trong trường đều kinh ngạc, sững sốt trước kết quả của cô không sai một câu nào. Các giáo viên đều hiện lên trong đầu mình một câu hỏi. Tại sao lại đúng hết tất cả trong khi cô lại không hề đến lớp nghe giảng?
Tuyết Linh cùng Ngọc Ly nhìn mấy giáo viên đó thở dài, lắc đầu, Tuyết Linh cười nhẹ:" Mấy người họ còn chưa biết Tiểu Tuyết chúng ta là thiên tài. Nếu không phải cậu ấy muốn đến lớp D học chung với chúng ta thì cậu ấy bây giờ đã học lớp A rồi."
Ngọc Ly gật gù nhíu hai mày lại:" Bây giờ tớ muốn cậu ấy trở lại như lúc trước tớ không muốn cậu ấy sống dưới cái tên A nó quá đáng sợ và lãnh khốc."
Vương Khải từ phía sau đi đến, nét mặt buồn rượi:" Có lẽ rất khó để Tiểu Tuyết quay trở lại, cái ૮ɦếƭ của Lạc Hi khiến cậu ấy bây giờ trở thành con người lạnh lùng, tàn nhẫn."
Tuyết Linh nhìn anh rồi hỏi:" Nhưng... Cậu không khuyên cậu ấy thử sao? Bọn tớ đã khuyên đến khô cả cổ rồi."
Vương Khải cười nhẹ, đôi mắt hiện lên một chút nỗi buồn: Tớ sẽ không khuyên cậu ấy vì đó là do cậu ấy chọn. Dù cậu ấy trở thành người như thế nào? Làm những chuyện tàn nhẫn ra sao? Thì tớ vẫn luôn ủng hộ ở bên cạnh cậu ấy chỉ cần cậu ấy vui là được."
Ngọc Ly thở dài một cái:" Haizz ~ Đúng là những kẻ si tình, cậu là người si tình và ngốc nhất tớ từng thấy đó."
Hai năm sau
" Tiểu Tuyết! Lại cắt đứt gân tay và gân chân của người khác nữa sao? Em quá tàn nhẫn rồi." Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu của Cố Thịnh Triết.
" Ai bảo hắn dám đánh Thiên Minh còn trêu ghẹo em chứ?" Lời nói lãnh khốc, lạnh lùng phát ra một cách nhẹ nhàng của Thiên Tuyết.
Cố Thịnh Triết vừa nhíu mày vừa cười khổ:" Riết anh cứ tưởng anh là bác sĩ riêng của em chứ? Suốt ngày cứ bị thương."
Vẻ mặt không chút biểu cảm của cô, đáp:" Ai bảo anh là bạn tốt của em làm chi?"
Anh nghe câu nói ấy chỉ biết gượng cười:" Bạn tốt? Phải rồi anh là bạn tốt của em, em đến giờ vẫn chưa quên được cậu ta sao?"
Cô nghe anh hỏi vậy liền vội bỏ đi:" Thôi được rồi em có chuyện phải đi đây. Bye! Bác sĩ Cố."
Tập đoàn Thiên Hiểu
" Hiểu Tình! Em gọi chị đến là có chuyện gì sao?" Giọng nói khá lạnh lẽo của cô.
"Đúng vậy! Em muốn nhờ chị đi ký hợp đồng với tập đoàn M.U chị cũng biết là hôm nay em sẽ đi hẹn hò mà." Giọng nói nũng nịu, đáng yêu của Hiểu Tình.
Cô lắc đầu bó tay với vị chủ tịch nhỏ này:" Được rồi! Có chủ tịch nào như em không? Suốt ngày chỉ biết đi hẹn hò, người em hẹn là bạn trai thứ mấy rồi?"
" Tiểu Tuyết! Chị tốt quá, em yêu chị nhiều. Thôi em phải đi đây à mà bạn trai thứ mấy em cũng không biết nữa. Bye chị yêu."
Thiên Tuyết nhìn Hiểu Tình lắc đầu, thở dài.
Hơn một năm trước, Hiểu Tình vì không đồng ý chuyện đính hôn của Tử Dật và Âu Mộng Mộng nên tức giận dọn ra ngoài ở còn mạnh miệng nói cô sẽ gây dựng nên một tập đoàn lớn mạnh sẽ không dựa vào gia đình cô nữa. Chưa đến hai ngày Hiểu Tình đã thê thảm Thiên Tuyết thấy vậy liền mở cho cô một tập đoàn nhỏ cho cô làm chủ tịch giúp cô lên mặt với gia đình.
Tập đoàn M.U
Thiên Tuyết tóc 乃úi cao, mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen bước vào với bề ngoài lạnh như băng khiến người khác phải sợ và né tránh, cô bước đến chỗ tiếp tân, lãnh đạm nói:" Tôi muốn gặp chủ tịch."
Cô tiếp tân nghe giọng lạnh lùng của cô có phần run sợ, cố giữ bình tĩnh đáp:" Xin hỏi cô đã có hẹn trước với chủ tịch chưa?"
Cô gật đầu, cô gái ấy thấy vậy liền nhấc máy lên gọi, gọi xong cô liền nói:" Phòng chủ tịch ở tầng 68, cô cứ đi thẳng."
Cô vẻ mặt không một chút cảm xúc nói ngắn gọn:" Cảm ơn."
Đến tầng 68, cô được thư ký dẫn vào:" Chủ tịch! Người đại diện của tập đoàn Thiên Hiểu đến rồi. Mời cô."
Cô lạnh lùng bước vào, đôi mắt quét qua tất cả các nơi của căn phòng, cô lạnh lẽo nhìn thẳng ngay bàn chủ tịch, người ở đằng sau ghế quay lưng lại hướng về phía cô. Thiên Tuyết bỗng dưng sựng lại, cô tròn mắt thẫn người nhìn vị chủ tịch ấy, khoé mắt cô có chút đỏ lên, lời nói ngập ngừng:
" Lạc... Lạc Hi? Là cậu thật sao? Tớ không có bị ảo giác đúng không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc