Thiên Tuyết đi về nhà trong lòng cứ suy nghĩ, mình đã đi hai ngày rồi bọn họ có lo lắng cho mình không nhỉ? Chắc chắn là không rồi bọn họ ai cũng lạnh nhạt với mình như vậy làm sao có thể lo lắng cho mình chứ?"
Trên đường đi về, cô vô tình gặp Lạc Hi mới có hai ngày không gặp thấy anh có chút tiều tụy, cô đi đến gần anh:" Lạc Hi! Cậu đang làm gì vậy?"
Lạc Hi quay người lại nhìn thấy cô, anh liền ôm chặt lấy cô thở phào nhẹ nhõm:" Cuối cùng cũng tìm thấy cậu, nghe tin cậu đột nhiên biến mất tớ như muốn phát điên lên vậy, thật may là cậu vẫn ổn."
Cô ngạc nhiên khi nghe anh nói vậy, anh là đang lo lắng cho cô sao? Chẳng phải suốt mấy ngày nay anh luôn lạnh nhạt với cô sao?
" Cậu lo lắng cho mình sao?"
Lạc Hi nhìn cô với đôi mắt đầy sự dịu dàng, ôn nhu:" Không chỉ riêng mình tớ đâu tất cả mọi người ai nấy cũng đều rất lo lắng cho cậu, suốt hai ngày nay cậu đã đi đâu vậy."
Tim cô đột nhiên đập rất nhanh khi nghe những lời đó của anh, anh nhìn cô liền nói tiếp:" Trời cũng muộn rồi để tớ đưa cậu về."
Cô lắc đầu đáp:" Không cần đâu, tớ muốn đi dạo một chút cậu có thể đi cùng tớ không?"
Anh gật đầu đồng ý cùng cô đi dạo, anh dẫn cô đi đến một toà nhà rất cao để cô có thể ngắm nhìn cả thành phố về đêm rực rỡ như thế nào? Thiên Tuyết quay sang hỏi anh:" Lạc Hi! Tại sao cậu dạo này lại tỏ ra lạnh nhạt với tớ như vậy?"
Anh gương mặt lạnh lùng đáp:" Không có gì."
" Cậu nói xạo, cậu gạt tớ rõ ràng là có chuyện gì, cậu nói cho tớ biết đi."
" Thật sự là không có."
" Rõ ràng là cậu gạt tớ, nói mau rốt cuộc là có chuyện gì?"
Anh bị cô hỏi liên tục, nhất thời nóng giận anh buộc miệng nói ra:" Là do tớ thích cậu."
Cô mắt chữ a miệng chữ o:" Hả?"
" Là do tớ thích cậu, sau khi nghe cậu và Tử Dật công khai quen nhau tớ đã rất buồn lúc đó tớ đã quyết tâm không thích cậu nữa nhưng tớ lại không thể nào làm được. Bây giờ tớ không chỉ là đơn giản là thích cậu nữa mà là đã yêu cậu, yêu cậu nhiều đến nỗi tớ không thể ngờ."
Cô nghe được những lời nói đó của anh, cô sững sờ nhất thời không biết nên làm gì rồi cô trốn tránh anh, bỏ đi về, bảo anh không được đi theo mình. Về đến nhà, mọi người nhìn thấy cô trở về ai nấy đều vui mừng nhẹ nhõm trong lòng. Vương Khải chạy đến ôm chầm lấy cô:" Cậu về rồi, cậu không sao chứ? Suốt hai ngày cậu đã đi đâu vậy?"
" Tớ không sao hiện tại tớ rất mệt tớ muốn đi nghỉ."
Vương Khải gật đầu để cô lên phòng nghỉ, Tuyết Linh cùng Ngọc Ly nhìn thấy cô có gì đó rất lạ nhưng không tiện hỏi nên chỉ đành im lặng rồi quay về.
Sáng hôm sau, Thiên Tuyết cảm thấy rất kỳ lạ tại sao suốt hai ngày mà Tử Dật lại không hề gọi điện cho cô, một tin nhắn cũng không có, cô đi đến trường tìm gặp anh để hỏi, đến hành lang, gương mặt cô tỏ ra khó chịu giận dỗi đi đến phía anh, anh gương mặt lạnh lùng, nhìn cô:" Hàn Thiên Tuyết! Chúng ta chia tay đi."
Cô chưa kịp mở miệng trách anh thì anh lại nói câu chia tay với cô khiến cô đứng người. Mọi người trong trường đều kinh ngạc, Nhạc Hào nhìn anh cũng rất bất ngờ với chuyện này:" Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu đang đùa sao?"
Âu Mộng Mộng từ xa đi tới khoác lấy tay anh, nghênh mặt lên đáp:" Anh ấy không nói đùa, sau khi qua kì thi cuối kỳ chúng tôi sẽ đính hôn với nhau."
Tuyết Linh tức giận nhìn anh quát lớn:" Cô ta nói có thật không? Còn Tiểu Tuyết thì sao?"
Tử Dật lời nói lãnh đạm đáp:" Mọi chuyện đều là sự thật."
Vừa dứt lời, anh quay mặt bỏ đi Thiên Tuyết vẫn đứng thần người, đôi mắt cô vẫn dõi theo bóng lưng của anh, bầu không khí ở đó trở nên trầm lặng, ngột ngạt khó chịu. Đột nhiên, điện thoại cô reo lên phá tan bầu không khí ấy cô cầm máy lên nghe:
" Alo."
Giọng nói của một người phụ nữ cất lên:" Hàn Thiên Tuyết! Em đang ở đâu vậy?"
Giọng nói không một chút sức sống lẫn sự đau lòng của cô:" Luna? Có chuyện gì mà chị gọi cho em vậy?"
Tuyết Linh cùng Ngọc Ly nhìn nhau rồi đồng thanh thốt lên:" Luna?"
Ngọc Ly liền nói:" Tại sao đột nhiên chị ấy lại gọi cho Tiểu Tuyết chứ?"
" Cái gì?" Tiếng thét của cô khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Cô cúp máy quay sang nhìn Vương Khải, Tuyết Linh và Ngọc Ly với giọng nói đầy sự hoảng sợ:" Cha... Cha nuôi đang trên máy bay bay về đây nửa tiếng nữa sẽ xuống máy bay."
Vương Khải kéo tay cô gương mặt hiện lên sự sợ hãi:" Còn không mau lên, từ đây đến sân bay mất hơn nửa tiếng đó."
Vừa ra đến cổng trường, Thiên Tuyết cùng ba người họ lên xe chạy nhanh nhất có thể để đến sân bay, Vương Khải lái xe luồng lách qua các xe khác, Thiên Tuyết ngồi trong xe rất bình tĩnh còn Tuyết Linh và Ngọc Ly mặt đã tái xanh, hoảng sợ.
Ở trường, Nhạc Hào đến gần Lạc Hi rồi hỏi:" Nè, bốn người họ rốt cuộc là có chuyện gì mà vội vàng quá vậy?"
Anh lạnh lùng bỏ đi không thèm quan tâm đến Nhạc Hào, Nhạc Hào tức giận bốc khói, Kiến Tu vịnh vai của Nhạc Hào rồi nói:" Cậu đừng hỏi cậu ta nữa, theo tớ thấy thì cậu ta cũng không biết giữa họ có chuyện gì đâu."