Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 09

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Hàn Ly Dự cùng Quách Ngọc Mai cùng Thiên Minh, Thiên Kỳ từ trên lầu đi xuống, Hàn Ly Dự liền hỏi:" Lâm Trạch! Có chuyện gì mà ông lớn tiếng quá vậy?"
Lâm Trạch nét mặt vui mừng khôn siết:" Tiểu thư! Nhị tiểu thư gửi quà sinh nhật đến cho tam thiếu gia."
Quách Ngọc Mai sững sốt, vội chạy từ trên lầu xuống cầm lấy món quà:" Cái gì? Ý ông nói là Thiên Tuyết sao?"
Ông quản gia gật đầu, Thiên Minh cầm lấy món quà mỉm cười hạnh phúc:" Hôm qua chị ấy đã đến dự sinh nhật, con đã vui lắm rồi bây giờ lại gửi quà cho con."
Hàn Ly Dự nghe anh nói vậy liền ngạc nhiên hỏi:" Con nói sao? Ngày hôm qua Thiên Tuyết có đến dự sinh nhật sao?"
Thiên Kỳ vẻ mặt tuy lạnh lùng nhưng trong lòng anh lại vui mừng vô cùng:" Đúng đó ba, hôm qua con và Thiên Minh đã rất bất ngờ về chuyện này con vốn định nói cho ba với mẹ biết nhưng con lại quên mất."
Quách Ngọc Mai nhìn món quà ấy đầy sự tò mò:" Thiên Minh con hãy mau mở ra xem Thiên Tuyết đã tặng gì cho con vậy?"
Thiên Minh mở hộp quà ra thì nhìn thấy trong đó là một sợi dây chuyền trông rất đẹp và tinh xảo, mọi người sau khi nhìn thấy món quà ấy thì rất hạnh phúc. Thiên Minh ngay lập tức đeo vào, trân trọng món quà này.
Lạc Hi từ lúc chứng kiến Thiên Tuyết công khai chuyện tình cảm thì lòng anh đau đớn, ba ngày liên tiếp anh không đi học mà lại đi uống rượu, Thiên Tuyết cùng mọi người suốt ba ngày không gặp anh ai nấy đều lo sốt vó, liên tục gọi điện cho anh nhưng anh lại khoá máy. Tử Dật nhìn thấy cô lo lắng cho Lạc Hi như vậy nên anh ghen vô cùng, cô biết anh ghen nên bề ngoài cô tỏ ra không mấy lo lắng nhưng thật ra lòng cô nóng như lửa đốt.
Sau ba ngày, cuối cùng Lạc Hi đã đi học trở lại, Thiên Tuyết nhìn thấy anh đi học lại liền chạy đến bên cạnh anh vẻ mặt lo lắng hỏi han:" Mấy ngày nay cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết là tớ cùng mọi người lo cho cậu như thế nào không?"
Lạc Hi vẻ mặt lạnh lùng lướt ngang qua cô, lòng anh đau đớn. Xin cậu, cậu đừng lo lắng cho tớ như vậy nữa, đừng quan tâm đến tớ. Cậu như vậy sẽ khiến tớ càng thêm yêu cậu, càng nhớ nhung về cậu hơn thôi, hiện tại tớ rất muốn quên muốn xoá đi hình bóng của cậu trong đầu tớ."
Suốt mấy ngày như thế, Lạc Hi đều lạnh lùng, xa
cách với cô chỉ có cô không hiểu nhưng Tuyết Linh và Ngọc Ly đều nhìn ra được anh yêu cô anh đang rất đau khổ.
Lớp 10B, thầy giáo bước vào với gương mặt vui vẻ nói:" Các em hôm nay lớp chúng ta có bạn mới chuyển đến, các em hãy hoàn nghênh bạn ấy nào."
Một bạn nữ bước vào với vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ với mái tóc dài. Cô bước vào nở nụ cười thân thiện:" Xin chào các bạn mình tên là Âu Mộng Mộng say này mong mọi người giúp đỡ mình nhiều hơn."
Cả lớp ồ lên đặc biệt là các bạn nam:
" Bạn ấy xinh đẹp quá."
" Trời ơi, tim tôi đập loạn xạ hết rồi."
Tin tức có nữ thần chuyển đến lớp 10B đã lan truyền khắp trường, mọi người ai nấy đều chạy ùa đến xem.
Đến giờ nghỉ trưa, Âu Mộng Mộng chạy đến lớp 11A cô nhìn thấy Tử Dật liền vội chạy đến ôm lấy anh khiến mọi người đứng đó đều ngỡ ngàng, Tử Dật nhìn Mộng Mộng rồi thốt lên:" Mộng Mộng! Tại sao em lại ở đây?"
Thiên Tuyết đứng sững sờ sau đó nhíu hai mày lại đến gần và hỏi anh:" Tử Dật cô gái này là ai vậy?"
Tử Dật cười gượng đáp:" Em ấy tên Âu Mộng Mộng là hàng xóm lúc nhỏ của tớ."
" Mộng Mộng! Đây là Thiên Tuyết bạn gái của anh."
Mọi người cùng nhau đi đến nhà ăn, tất cả học sinh trong trường đều trầm trồ bàn tán khi họ xuất hiện, Lạc Hi nhìn thấy cô đang đi về phía mình liền vội đứng dậy bỏ đi, Thiên Tuyết không thể chịu nổi sự lạnh nhạt này của anh, tức giận hét lớn:" Cung Lạc Hi! Rốt cuộc là tớ đã làm sai chuyện gì mà cậu lại lạnh nhạt với tớ như vậy?"
Anh không phản ứng cứ vậy rời đi, Tử Dật đứng cạnh cô gương mặt đã tối sầm lại, Âu Mộng Mộng chứng kiến cảnh này liền nhếch môi cười nhẹ:" Chuyện này vui rồi đây."
Tan học, Vương Khải đưa cô về, về đến nhà cô tức giận quay sang quát thẳng vào mặt của anh:" Cậu rốt cuộc là bị cái gì vậy? Tại sao cậu lại giống Lạc Hi đều bỏ mặc tớ lạnh nhạt với tớ?"
Vương Khải đầu quay sang chỗ khác đáp:" Tớ không có, cậu lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm đi."
Vừa nói xong, anh lạnh lùng bước lên phòng, Thiên Tuyết tức giận bỏ ra ngoài, đang đi giữa chừng cô nghe thấy có ai đang gọi mình, cô quay lại đột nhiên mặt cô lạnh như băng, một người phụ nữ đang tiến về phía cô:" Tiểu Tuyết! Là con đúng không?"
Cô lạnh lùng đáp:" Bà nhận nhầm người rồi."
Người phụ nữ ấy đôi mắt rưng rưng nhìn cô:" Mẹ biết khi xưa mẹ nên tìm kiếm con nhiều hơn, lâu hơn và điều quan trọng là không nên để lạc mất con."
Cô nghe vậy gương mặt càng lạnh hơn quát lớn:" Bà đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."
Dứt lời, cô bỏ chạy, mẹ cô đuổi theo cô băng qua đường mẹ cô nhìn thấy một chiếc xe đang lao đến cô, bà hốt hoảng chạy lao đến đây cô ra chỗ khác. Rồi tiếng thắng gấp của xe vang lên, cô hốt hoảng quay lại nhìn thì thấy mẹ cô đã nằm bất động, máu loang khắp nơi, cô run rẩy nước mắt cô cứ tuôn ra không ngừng, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho xe cấp cứu tay cô cứ run lên bần bật, miệng liên tục gọi:" Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng dọa con."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc