Anh Không Thể Nào Quên Em - Chương 06

Tác giả: Heo Nghiện Trà Sữa

Lạc Hi đi đến chỗ Thiên Tuyết gương mặt cố gượng cười, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp." Chào buổi sáng Tiểu Tuyết! Người đi cùng cậu là ai vậy?"
Thiên Tuyết mỉm cười nhìn anh:" Cậu ấy là bạn của tớ hôm nay cậu ấy chuyển vào học chung với chúng ta."
Lạc Hi ngây ngốc nhìn cô cười nụ cười ấy trong sáng không chút vết bẩn nào sau đó anh không nói gì cùng cô đi vào lớp, vì được sắp xếp từ trước nên Vương Khải cùng học chung với Thiên Tuyết. Từ lúc Vương Khải xuất hiện thì anh chăm sóc cho cô từng chút một khiến Lạc Hi trở thành người thực dụng, bình thường khi đến giờ ăn Lạc Hi sẽ là người lấy phần ăn cho cô nhưng hôm nay khi Vương Khải xuất hiện thì công việc đó bị anh ςướק đi.
Lạc Hi nhìn Vương Khải với cặp mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Khải, Tử Dật cũng không khác gì anh trong lòng khó chịu bực tức nhìn Vương Khải như một con sư tử đang đói muốn xé xác cậu ra. Lúc ra về Vương Khải lúc nào cũng theo sát Thiên Tuyết cô đi đâu anh đi theo đó, Lạc Hi bây giờ cảm thấy mình đã bị bỏ rơi như một chú cún bị chủ nhân bỏ bơ vơ.
Vừa tan học, Tử Dật đã vội đi đến bệnh viện gặp bác hai của anh khám bệnh. Một lúc sau, có kết quả khám thì bác hai của anh nói anh không có bệnh gì rất bình thường, Tử Dật không tin vội ôm lấy chân của bác mình ăn vạ, khóc lóc:" Bác à! Bác xem kĩ lại cho cháu đi tim cháu đập rất nhanh như muốn nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ vậy. Chắc chắn là cháu có bệnh mà."
Bác hai anh đột nhiên bật cười to rồi nói với anh:" Thằng nhóc này! Ta biết rồi cái biểu hiện này là cháu quả thật là mắc bệnh rồi."
" Thấy chưa cháu đã nói rồi mà, mà cháu bị bệnh gì vậy? Chẳng lẽ là bệnh nan y sao?"
" Cái gì mà nan y chứ cháu là đang mắc bệnh tương tư, cháu đã thích ai rồi đúng không?" Bác của anh cười không ngừng khi thấy anh như vậy.
Tử Dật ngớ người ra sau đó liền đỏ mặt:" Làm gì có chứ? Cháu... Cháu có chuyện đi trước đây."
Bác anh lắc đầu, cười không ngừng:" Thằng nhóc này đã thích thì nói thích có gì mà ngại chứ."
Anh chạy vội ra khỏi bệnh viện, tự lẩm bẩm một mình:" Mình thích Hàn Thiên Tuyết sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào."
Tối đến, Thiên Tuyết đi ra ngoài dạo còn Vương Khải thì đi mua đồ ăn cho cô, bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen sang trọng phiên bản của thế giới chạy về phía cô, cô ngạc nhiên nhìn người trong xe bước ra gương mặt cô tối sầm lại, đôi mắt giận dữ, người trong xe bước ra lời nói thể hiện sự vui mừng:" Tiểu Tuyết! Cuối cùng cũng tìm được em rồi."
Thiên Tuyết gương mặt vô cảm, lạnh lùng:" Tại sao anh lại ở đây?"
Chàng trai ấy vẻ mặt có chút buồn nhưng vẫn không thể nào che đi được vẻ đẹp ma mị khó tả, một khí chất lạnh lùng, anh có một cơ thể vô cùng hoàn hảo, hương thơm trên người anh rất đặc trưng chỉ cần ngửi một lần lần sau nhất định có thể nhận ra khi anh từ trong xe bước ra anh không biết rằng mình đã khiến bao nhiêu cô gái đứng đó ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt.
" Anh tới đây là muốn đón em về nhà." Chàng trai ấy đáp.
Thiên Tuyết đôi mắt lạnh lùng, không quan tâm đến người con trai ấy, quát lớn:" Hàn Thiên Kỳ! Tôi nói rồi tôi không có liên quan đến các người nơi đó không phải là nhà của tôi."
" Anh biết lúc đó ba mẹ và anh sai có lỗi với em năm đó mọi người vô tình để lạc mất em nhưng mọi người cũng đã cắn rứt lắm rồi."
Thiên Kỳ giằng co, năn nỉ cô, Vương Khải cùng lúc đi tới nhìn thấy liền chạy đến bảo vệ cho cô, vẻ mặt đầy sát khí, u ám hỏi:" Anh là ai?"
Thiên Kỳ buông cô ra nhìn anh vẻ mặt lạnh như băng:" Tôi là ai thì liên quan gì đến cậu, còn cậu là ai?"
" Tôi là vệ sĩ của cô ấy, tôi có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho cô ấy."
Thiên Kỳ sững sốt hỏi\'" Cái gì? Vệ sĩ?"
Vương Khải nhìn anh càng khó chịu, bực tức:" Còn anh là ai?"
" Tôi là anh trai của Tiểu Tuyết."
Vương Khải ngạc nhiên quay sang nhìn cô, cô nét mặt không một chút phản ứng rồi bảo anh:" Đưa tớ về. Tớ không muốn ở đây thêm nữa, nếu không tớ sẽ ૮ɦếƭ mất."
Vương Khải gật đầu lái xe đưa cô về mặc cho Thiên Kỳ đuổi theo cô.
Tờ mờ sáng, Thiên Tuyết đã trốn ra ngoài chơi vì tâm trạng buồn bực mỗi khi nhớ đến chuyện ba mẹ ruột của mình. Đến khi trời sáng hẳn, Vương Khải đi đến phòng gọi cô dậy thì không thấy cô đâu hỏi mọi người trong nhà thì cũng không ai biết, đi đến trường hỏi Tuyết Linh, Ngọc Ly và Lạc Hi cũng không biết. Mọi người lo lắng cho cô nên chia nhau ra tìm, gọi điện đến những người quen, đến những nơi cô thường đến cũng không tìm thấy.
Tuyết Linh mệt rã người khi chạy khắp nơi để tìm cô, Ngọc Ly, Lạc Hi cùng Vương Khải cũng đã trở về chỗ hẹn dù có tìm được Thiên Tuyết hay không. Người nào người nấy đều thở gấp vì mệt, Tuyết Linh vừa thở vừa nhăn mặt hỏi:" Tối hôm qua đã có chuyện gì vậy? Thường thì cậu ấy sẽ không đột nhiên mất tích như vậy?"
Vương Khải gương mặt trắng bệch khi đi tìm cô không ngừng nghỉ đáp:" Tối hôm qua Tiểu Tuyết đi dạo cùng tớ sau khi tớ đi mua đồ đến chỗ của cậu ấy thì nhìn thấy cậu ấy cùng một người đàn ông giằng co và người đó nói anh ta chính là anh trai của cậu ấy."
Ngọc Ly giật mình, kinh ngạc:" Cái gì?"
Lạc Hi nhướng mày sững sốt rồi nhíu hai hàng chân mày lại hỏi:" Tiểu Tuyết có anh trai sao? Sao trước giờ không nghe cậu ấy nhắc đến."
Tuyết Linh nhíu này lẩm bẩm:" Hèn gì..."
Lạc Hi nhăn mặt nhẹ rồi dãn ra hỏi:" Hèn gì cái gì?"
Tuyết Linh lắc đầu lia lịa:" Không có gì đâu, chúng ta hãy trở về thôi khi nào tâm trạng của cậu ấy tốt lên thì sẽ tự khắc quay về thôi."
Vương Khải cùng Lạc Hi không hiểu chuyện gì nhưng cũng gật đầu rồi quay về nhưng lòng hai người họ vẫn còn đang lo lắng, sốt ruột dữ dội.
Đang đi trên biển Thiên Tuyết nhìn thấy Tử Dật cô ngạc nhiên đi đến hỏi anh:" Sao cậu lại ở đây chẳng phải đang trong giờ học sao?"
Tử Dật vẻ mặt rạng rỡ vui vẻ khôn siết ôm chằm lấy cô:" Quả nhiên là cậu ở đây."
Thiên Tuyết kịp thời không có phản ứng gương mặt ngơ ngác:" Hả?"
Tử Dật mỉm cười hạnh phúc lòng anh nhẹ nhõm khi tìm thấy cô:" Lúc nãy tớ đi học nghe nói cậu đột nhiên biến mất rồi còn nghe được cậu biến mất là vì tâm trạng không tốt nên mình đã đi đến nhiều nơi có thể khiến tâm trạng tốt hơn để tìm cậu. Quả thật khi đến đây tớ đã tìm được cậu.
Thiên Tuyết khuôn miệng giật giật rồi hỏi anh:" Cậu là đang lo lắng cho tôi sao?"
Tử Dật mặt đỏ lên rồi gật gật đầu, anh lôi cô đi đến khu vui chơi giúp cô giải tỏa tâm trạng của mình Thiên Tuyết cùng anh chơi rất vui vẻ những tâm trạng buồn bực của cô cũng biến mất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc