Trình Tiêu Tiêu tỉnh lại, phát hiện bản thân ở trong phòng khách sản mà mình thuê.
Cô chỉ nhớ được trong lúc mềm yếu nhất cô đã tự vào vai một người đàn ông mà cô chỉ mới gặp có hai lần.
Trình Tiêu Tiêu ôm đầu, thầm trách bản thân lại yếu đuối nữa rồi.
Cô muốn thoát khỏi cái bóng cũ, giờ lại vì phút chốc yếu đuối mà dựa tạm một bờ vai, nắm vội một bàn tay, ắt hẳn sẽ dẫm phải vết xe đỗ.
"Cô dậy rồi sao?"
Trình Tiêu Tiêu đang trong dòng suy nghĩ, giật mình nhìn sang bên cạnh. Vu Cẩn Dư thế mà lại đề trần nửa thân trên nằm bên cạnh cô.
Còn cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ.
"Anh...?"
"Cô ngạc nhiên cái gì chứ, chuyện cần làm cũng làm qua rồi..."
*chát*
Một cái tát giáng xuống bên má Vu Cẩn Dư, hắn mở to mắt nhìn cô kinh ngạc.
Hắn chỉ định đùa cô một chút, thế mà ăn ngay một cái tát vào mặt. Nhìn cô yếu đuối như vậy nhưng sức mạnh thì ghê gớm thật.
Hắn vốn định giải thích, lại thấy đôi mắt cô trống rỗng, rơi xuống hai hàng nước mắt, người cũng run lên
"Xin... xin lỗi. Tôi... tôi không làm gì hết. Tôi... tôi nhất... nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà."
Hắn hoảng loạn không biết làm gì, câu từ cũng lộn xộn, lắp bắp nói ra.
Nhưng đáp lại là một cái tát nữa từ Trình Tiêu Tiêu.
Cô nghiến răng, gằn từng chữ: "Trách nhiệm? Sao mấy người có thể nói ra dễ dàng như vậy? Mấy người có biết hai từ đó nặng lắm không?"
Trình Tiêu Tiêu chất vấn hắn khiến hắn cứng họng, không nghĩ đến việc cô sẽ phản ứng dữ dội như vậy.
Vu Cẩn Dư vội vàng giải thích rõ ràng: "Chuyện tối qua thật ra cũng chẳng có gì đâu, tôi nói đùa thôi mà. Haha..."
Hắn tưởng hiểu lầm sẽ kết thúc, muốn giải thích rõ ràng hơn lại nhìn thấy đôi mắt căm hận của cô. Hắn đứng sững tại chỗ, không biết nên làm gì nữa.
Trình Tiêu Tiêu cũng không định để hắn làm gì, lập tức rời khỏi phòng.
Lần du lịch này, kết thúc được rồi!
[...]
Lục Thất mệt mỏi về nhà, hắn không để ý gì mà ngả người lên giường ngủ.
Lúc tỉnh dậy mới phát hiện căn nhà trống không đến lạ thường.
Anh nhìn căn nhà, dường như nhìn thấy trước đây, ngày mà Tiêu Tiêu chưa đến ở.
Nhưng mà Tiêu Tiêu trở về nhà mẹ rồi sao? Chẳng thấy một thứ gì liên quan đến cô cả. Giống như cô chưa từng sống ở đây vậy.
Đúng rồi, còn hôn lễ, anh vẫn chưa đàng hoàng xin lỗi cô.
Lục Thất vội vàng tìm kiếm điện thoại, thứ đã bị anh ngắt nguồn từ lâu. Có rất nhiều cuộc điện thoại nhỡ, là của mẹ anh, cũng có của Tiêu Tiêu, nhưng là của mấy ngày trước.
Anh không nghĩ nhiều, tìm số cô để gọi.
Nhưng gọi mãi cô lại chẳng nghe máy được cuộc nào.
Từ trước đến nay cô chưa từng để nhỡ bất cứ cuộc gọi nào từ anh, bây giờ lại gọi mãi không được.
Trước đây những điều này anh sẽ không để tâm, nhưng bây giờ khi cô không nghe điện thoại, anh lại cảm thấy một như mất đi một thứ gì đó, rất khó chịu nhưng lại chẳng biết đó là gì.
Còn tiếp...
Hiện tác giả mới viết đến chap này, mình sẽ cập nhật khi có chap mới, mời các bạn đọc thêm nhiều truyện hay khác TẠI ĐÂY