Anh Hối Hận Còn Kịp Không? - Chương 12

Tác giả: Lãnh Nguyệt Hoạ

Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Từ khi xuất viện, cô đều về nhà mẹ sống. Họ cũng không nghi ngờ, ngược lại còn luôn nói đỡ cho anh.
Lần hẹn hò này hai người sẽ tự đến điểm hẹn. Trình Tiêu Tiêu cố ý đến trễ năm phút. Từ trước đến nay mỗi lần hai người có hẹn anh đều sẽ đến trễ hơn cô, vậy nên lần này cô cũng không muốn đợi.
Thế nhưng cô vẫn luôn là người đúng hẹn, đến trễ cô không quen.
"Tiêu Tiêu, em đến trễ."
"Xin lỗi, em cứ tưởng..." Cô muốn nói lại thôi.
Lạ thật, Lục Thất hôm nay lại đúng hẹn với cô, khiến cô không quen nổi.
Đã thế cả buổi anh còn tận tình chăm sóc cô, rất giống một cặp đôi.
Thoáng chốc trái tim cô lại yếu mềm, cô không thể tiếp tục giả vờ lạnh nhạt với anh nữa.
Không chỉ một buổi, cả mấy tuần về sau, anh đều không có dấu hiệu gì lạ, dường như đã hồi tâm chuyển ý, thật lòng muốn cưới cô.
"Ảnh cưới đã lấy về rồi. Cái lớn này đặt ở đầu giường nhé."
Trình Tiêu Tiêu đoán được khoảng tường ở đầu giường là để ảnh cưới, cô hỏi anh, nhưng không nhận được câu trả lời, chỉ thấy anh thất thần nhìn vào khoảng tường trống đo:
Thời gian chầm chậm trôi, bây giờ cô chỉ còn đắm chìm vào hạnh phúc của bản thân mà quên mất căn nhà này ban đầu không dành cho cô.
Trình Tiêu Tiêu cười nhạt, giả vờ không để ý mà gọi anh: "A Thất?"
"Tuỳ em, em thấy hợp chỗ nào thì đặt."
Nói xong, Lục Thất rời khỏi phòng ngủ.
Ảnh cưới có lẽ vẫn không nên đặt ở chỗ đó. Trình Tiêu Tiêu lại một lần nữa hiểu được vị trí của bản thân mình.
Anh đối xử tốt với cô thì thế nào chứ, anh vẫn không quên được Đồng Thanh Lam.
Cô nhìn quanh căn phòng, dừng lại ở tủ quần áo, chỉ cười nhạt.
Hai ngày nữa đám cưới sẽ diễn ra, mong tất cả đều tốt đẹp.
[...]
Đêm trước khi hôn lễ diễn ra, Trình Tiêu Tiêu cầm điện thoại, miệng vẫn luôn nở nụ cười. Cô háo hức đến không thể nào ngủ được. Ngày mai cô sẽ chính thức trở thành vợ của anh rồi.
Cô soạn một dòng tin nhắn, muốn gửi đi, nhưng lại nghĩ lại, ngày mai cô sẽ chính miệng nói với anh: Lục Thất, em không cho phép anh hối hận nữa đâu!
Trình Tiêu Tiêu kết hôn nhưng người nhà của cô mới là người không ngủ được nhiều nhất.
Sáng sớm họ đã tất bật chuẩn bị tất cả. Trình Tiêu Tiêu nhìn bản thân trong gương, mỗi giây mỗi phút đều hạnh phúc.
Cô không quá xinh đẹp, nhưng là cô dâu, cô cũng trở thành người đẹp nhất. Không biết Lục Thất nhìn thấy sẽ có cảm tưởng gì, cô rất mong đợi đến giây phút đó.
Thế nhưng đã đến giờ chú rể đến đón dâu, vẫn không thấy anh đâu.
Mười phút trôi qua, vẫn không thấy anh.
Hai mươi phút, ba mươi phút... chỉ đổi được một tin nhắn.
Nội dung gửi đến: Anh tìm thấy cô ấy rồi, chỗ hôn lễ, anh xin lỗi, anh hối hận rồi.
Anh hối hận rồi...
Anh hối hận thì để cô lại thu dọn tàn cục sao? Lục Thất, anh quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi chẳng cho cô một con đường quay đầu, ép cô và ngõ cụt.
Nước mắt có lẽ đã cạn, Trình Tiêu Tiêu chỉ có thể một mình xách váy cưới lộng lẫy, mạnh mẽ ngẩng cao đầu đi vào giữa tiệc lớn, giữa lời ồn ào của biết bao nhiêu người.
"Xin lỗi mọi người, đám cưới này bị huỷ bỏ. Cảm ơn mọi người đã tới đây, thế nhưng làm mọi người thất vọng rồi. Thật xin lỗi!"
Trình Tiêu Tiêu nói xong, trước mặt mọi người lấy kéo cắt phần váy cưới, gỡ khăn che mặt được cài trên tóc, cởi giày cao gót, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lục Thất, em đau khổ rồi đấy, anh hài lòng chưa. Em hết hi vọng rồi, anh hài lòng chưa?
Trình Tiêu Tiêu kể từ bây giờ sẽ không còn mong nhớ đến anh nữa. Lục Thất, anh hài lòng chưa?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc