Lục Thất giật mình, ánh mắt của cô lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí anh.
Anh không nhớ rõ được lời cô nói, nhưng anh biết cô rất thất vọng về mình.
Mấy tuần liền ba giúp anh làm hết công việc trong công ty chỉ để anh chuẩn bị tốt cho hôn lễ. Tiêu Tiêu cũng giúp đỡ anh rất nhiều, vậy mà anh lại đi tìm Đồng Thanh Lam.
Lục Thất cảm nhận được Trình Tiêu Tiêu đã dần lạnh lùng với mình. Chuyện đó đã xảy ra, cô không ghét anh, bây giờ anh lại làm cô thất vọng. Liệu hai người vẫn giữ được tình bạn không?
Nghĩ vậy, Lục Thất vội vàng tìm điện thoại, phát hiện đã tối rồi nhưng lại chẳng có một tin nhắn nào từ cô.
Trước đây ngày nào cô cũng hỏi anh có muốn về ăn chung không, hôm nay lại không thấy.
Anh gọi điện cho cô, cô cũng không trả lời.
Linh cảm có chuyện không tốt, anh vội vàng trở về nhà.
Cả căn nhà tối om, nhưng cô đang ở trong nhà. Cô chưa từng để căn nhà bị tối, từ khi cô đến nhà anh vẫn luôn mang lại cảm giác ấm áp, đâu âm u lạnh lẽo như bây giờ.
"Tiêu Tiêu, sao lại không mở đèn vậy?"
Giày của cô đang ở trên tủ, cô ở trong nhà, nhưng anh gọi mấy lần vẫn không thấy cô lên tiếng.
Lục Thất vội vàng mở của phòng cô ta, phát hiện Trình Tiêu Tiêu đang mê man trên giường.
"Tiêu Tiêu, em là sao vậy?"
Anh lo lắng chạy tới, phát hiện cả người cô nóng ran, cô không còn tỉnh táo nữa.
Trái tim Lục Thất như bị trật một nhịp, vừa lo lắng vừa sợ hãi, đôi tay ôm cũng run lên, vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Cũng may cô chỉ bị sốt. Ba mẹ anh và ba mẹ cô đều đến, nói sẽ ở lại chăm sóc cô. Lục Thất không để họ ở lại, bản thân anh sẽ là người chăm sóc cô.
Ngồi bên giường bệnh, anh mới phát hiện cô rất nhỏ bé. Cô trong mắt anh kiên cường mạnh mẽ, nhưng hôm nay anh mới biết cô cũng có mặt yếu đuối.
Cô nhẹ hơn anh nghĩ. Có lẽ từ lúc quen cô tới nay đó là lần đầu tiên anh ôm cô. Tiêu Tiêu vẫn hay giữ khoảng cách với anh, vì cô ấy sợ bạn gái anh sẽ ghen. Cô vẫn luôn nghĩ cho anh như vậy, ngay cả khi anh muốn cưới cô, cô vẫn không ngần ngại gật đầu.
Ngoài Đồng Thanh Lam, cô là người con gái anh không muốn đánh mất nhất.
Trình Tiêu Tiêu ngủ một giấc thật dài, đã lâu lắm rồi cô mới thấy yên bình như thế. Lúc cô tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy thế mà lại là Lục Thất, điều đáng nói hơn đó là gương mặt lo lắng của anh.
"Em tỉnh rồi hả?" Lục Thất vội vàng đỡ cô dậy.
Trình Tiêu Tiêu nhìn xung quanh, lại nhìn sang anh: "Sao anh lại ở đây?"
Cô biết đây là bệnh viện, anh ở lại chăm sóc cô đúng là chuyện hiếm thấy, ngày mai liệu trời có giông bão không?
"Em nói gì vậy, dù gì anh cũng sẽ là chồng em. Sao em bị ốm lại không gọi cho anh, có biết anh lo lắng lắm không?"
Trình Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc, không nhìn ra là anh đang giả vờ. Ba mẹ cũng không có ở đây, phải chăng cô còn đang trong mơ.
Dù nghi hoặc thì cô cũng không hỏi, chỉ thở dài: "Được rồi, em ổn rồi, anh về đi."
"Tiêu Tiêu, có phải em vẫn giận anh không. Anh xin lỗi, lần trước anh say, anh không nhớ gì hết."
Hoá ra là như vậy, anh say nên không nhớ anh tổn thương cô thế nào, cho nên bây giờ vẫn bình thản như vậy.
"Không giận."
"Anh biết là thời gian qua đã khiến em chịu khổ, anh nghĩ lại rồi, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ làm được."
Trình Tiêu Tiêu nhìn anh với vẻ khó tin, nhưng trong trái tim cô lại lần nữa giao động. Cô biết bản thân mình nhu nhược, dù bao nhiêu lần tổn thương, chỉ cần một câu nói của anh sẽ tự động tha thứ cho anh. Lần này có lẽ vẫn vậy.
"Tiêu Tiêu, đợi em khỏi bệnh, chúng ta đi hẹn hò, nhé?"