Đường Nha thấy cô vẫn im lặng, hơi bực mình.
“Đừng kiêu ngạo vậy chứ! Dù cô là kẻ thắng cuộc nhưng tôi cũng không thua đâu. Buông tay Lục Thất đối với tôi là một điều may mắn đấy. Tôi lấy chồng rồi, giờ còn có…”
Đường Nha hạnh phúc vỗ vỗ bụng.
Trình Tiêu Tiêu nhìn cô ấy, nở nụ cười miễn cưỡng: “Chúc mừng cô nhé.”
“Không cần chúc mừng đâu, nhớ mời tôi đến lễ cưới của hai người nhé. Yên tâm, tôi không phá đâu.” Đường Nha hoạt bát, tươi cười trêu cô.
Trình Tiêu Tiêu rất khâm phục Đường Nha, sau tất cả cô ấy vẫn luôn mạnh mẽ như vậy. Trước đây cô ấy từng bị Lục Thất từ chối hết lần này đến lần khác vẫn theo đuổi anh, tổn thương thì khóc xong liền không có chuyện gì nữa.
Mà cô, thích không nói, tổn thương chỉ im lặng. Cô thật sự ngu ngốc quá rồi.
Cô nhìn ra ngoài, trời đã tạnh mưa, nắng lại lên. Sau cơn mưa trời lại sáng, còn cô, sau kết hôn cô có hạnh phúc được không? Tình yêu của cô có thể thay đổi được Lục Thất không?
Cô không trò chuyện cùng Đường Nha được lâu vì chồng của cô ấy lo lắng, đến đón cô ấy đi. Nhìn bọn họ tình tứ, cô chợt tự giễu.
Trời sẩm tối, Trình Tiêu Tiêu mới trở về nhà. Nhà không bật đèn, nồng nặc mùi rượu, cô đoán anh vẫn ở trong.
Quả nhiên, anh ngồi trên đống vỏ chai, tay cầm tấm ảnh chụp chung với Đồng Thanh Lam.
Trình Tiêu Tiêu đã không còn đau như trước nữa, lặng lặng thu dọn vỏ chai, ngồi bên cạnh anh.
“Anh yêu cô ấy vậy sao?”
“Yêu chứ.” Hắn trả lời không một chút do dự.
“Anh vẫn đi tìm cô ấy sao?”
“Anh chỉ muốn biết lí do thôi. Là mẹ, mẹ đã đưa tiền cho cô ấy, ép cô ấy rời xa anh. Em biết không, cô ấy không biết cách chăm sóc bản thân, nhất định sẽ gầy đi rồi. Cô ấy từ nhỏ đã vất vả, lại yêu phải người không bảo vệ được cô ấy như anh. Là anh hại cô ấy phải rời xa mảnh đấy mà cô ấy lớn lên. Tất cả là tại anh…”
Trình Tiêu Tiêu im lặng nghe anh nói.
Đúng là Đồng Thanh Lam rời khỏi anh vì tiền, đúng là mẹ anh đã đưa tiền cho cô ấy, nhưng tất cả đều là do cô ấy muốn. Anh biết không, chính cô ấy cần không phải tình cảm của anh mà là tiền của anh.
Mẹ của anh thấy có thể giải quyết bằng tiền, bà liền không ngần ngại giải quyết.
Có lẽ anh sẽ không biết tằng, thứ tình cảm mà anh dùng hết lòng hết dạ cô ấy chỉ đổi bằng năm vạn, khiến cả cô và mẹ Lục cũng bất ngờ. Nhưng cô ta bảo cô ta không hối hận, chỉ cần số tiền đó.
Cô biết tất cả thế nhưng ô nói anh sẽ tin sao? Mẹ Lục đã từng nói với anh, anh cũng đã từng cãi nhau.
“A Thất, cô ấy không tốt như anh nghĩ đâu. Có thể cô ấy…”
“Câm miệng!” Mắt Lục Thất đỏ ngầu, gương mặt hiện lên sự tức giận, đẩy cô ra.
“Trình Tiêu Tiêu, em dám nói em không tham gia vào chuyện này không?”
Giọng nói đầy thù hận của Lục Thất khiến Trình Tiêu Tiêu giật mình. Cô đã từng giải thích biết bao nhiêu lần chuyện này không liên quan đến cô, thế nhưng hoá ra bấy lâu nay anh vẫn luôn nghi ngờ cô như vậy. Anh chưa từng tin cô!
“Em dám, em không làm gì hết!” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hét lên.
*chát*
Một cái tát rơi xuống má cô, Trình Tiêu Tiêu ôm má, mắt đỏ lên nhưng cô quật cường không để rơi nước mắt.
Anh vậy mà tát cô, không tin cô cũng được, nhưng đây là lần đầu tiên anh ra tay đánh cô như vậy, cũng đánh đổ luôn tình cảm của hai người.
“Lục Thất, em nhìn nhầm anh rồi.”
Trình Tiêu Tiêu cắn răng chịu đựng, không thể rơi một giọt nước mắt nào nữa. Cô nhìn chằm chằn anh, đáy mặt hiện lên sự tuyệt vọng, nhếch môi cười khinh bỉ.
“Lục Thất, từ trước tới giờ anh xem em là gì? Anh nghĩ lại thử xem, em có vị trí nào trong lòng anh không?” Giọng cô rất nhẹ nhàng, dần dần tuyệt vọng: “Lục Thất, em muốn từ bỏ rồi, em muốn buông tay rồi. Anh hài lòng chưa?”