Anh Hối Hận Còn Kịp Không? - Chương 02

Tác giả: Lãnh Nguyệt Hoạ

Đứng trước của nhà Lục Thất, Trình Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, khoé mắt cay xè.
Anh bảo cô đến nhà anh, thế nhưng lại không đón cô đến, cô một mình bắt xe tới đây. Đây gọi là ra mắt nhà chồng sao? Bạn trai thì không cùng cô chuẩn bị, tất cả đều một mình cô lo liệu, anh không hề quan tâm đến cô sẽ như thế nào.
Cô cứ nghĩ anh sẽ từ trong nhà ra đón cô, không ngờ cô đến lâu như vậy Lục Thất mới từ bên ngoài về. Cô đứng trước cổng chờ anh 1 tiếng, gọi điện không nghe, nhắn tin cũng không thấy anh hồi đáp, cô cứ đứng đợi, gió lạnh thổi vào người, hai chân cũng mỏi nhừ, vậy mà bây giờ anh mới về. Cô chờ anh cũng quen rồi, chờ thêm 60 phút thì có sao đâu.
“Em đến rồi sao, vào thôi.”
Anh không nắm tay cô dắt vào, chỉ là dẫn đầu đi vào còn cô đi theo phía sau anh.
“A Thất, anh hối hận vẫn còn kịp.”
Vẫn là câu hôm qua cô nói. Cô chỉ mong anh hối hận đúng thời điểm.
“Em nói gì vậy, anh việc gì phải hối hận.” Lục Thất cười, đi vào nhà.
Trình Tiêu Tiêu đi theo anh vào. Cô đến đây rất nhiều lần, ba mẹ anh cũng biết cô là bạn thân của anh nhưng lần này tới lại là một thân phận khác, là bạn gái của anh.
Chuyện gia đình hai bên thật sự rất dễ giải quyết. Anh từng đến nhà cô, cô cũng qua nhà nha mấy lần ba mẹ đều biết mặt cả rồi nên họ tán thành một cách không suy nghĩ.
___
Tiếp ngày đó là đến nhà cô. Ba mẹ Lục Thất không có ý kiến gì về cuộc hôn nhân này, ba mẹ cô cũng không.
Đến nhà cô ra mắt ba mẹ vợ, anh đến trễ...
Nói sẽ đến trước 10h, cùng ăn cơm trưa với ba mẹ cô, nói chuyện hôn nhân, thế nhưng hơn 10 giờ rưỡi anh mới tới.
Cô ra cổng đón anh, anh lại để cô đợi. Quá đáng hơn là, anh trễ hẹn với ba mẹ cô.
Trình Tiêu Tiêu không biết cuộc hôn nhân này là đúng hay sai, chỉ biết từ khi quyết định sẽ tiến tới hôn nhân cùng anh được ba ngày, ngày nào cô cũng rơi nước mắt, cũng đau lòng vì anh.
Nhìn thấy anh, cô lập tức đi tới, nắm tay áo anh nhắc nhở: “A Thất, anh đến trễ, nhớ giải thích với ba mẹ.”
“Thật xin lỗi, anh có việc đột xuất.”
Lục Thất cất điện thoại vào túi áo, bước vào nhà cô. Trình Thất Thất bước sang bên trái nhường đường cho anh đi vào.
Anh vẫn không giống một người bạn trai về ra mắt nhà gái.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo đứng trước cửa, hai chân như chôn chặt ở đó.
Ba mẹ anh không ý kiến, ba mẹ cô cũng không. Họ cứ tự gọi điện hẹn nhau, bàn bạc quyết định, lễ cưới tổ chức nhanh nhất có thể, là mùng mười tháng 12 Âm lịch. Bây giờ đã là giữa tháng 10, còn gần hai tháng nữa.
Trình Thất Thất thu dọn đồ đạc đến nhà Lục Thất ở.
Anh không có ý kiến, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, bỗng lên tiếng:
“Tiêu Tiêu, cô ấy bỏ đi không một chút dấu vết, anh cho người tìm cô ấy, đến giờ vẫn không thấy kết quả.”
Hoá ra anh vẫn đang tìm cô ấy, hoá ra anh trễ hẹn với ba mẹ cô là vì nhờ người tìm cô ấy giúp. Còn cô bây giờ cũng chẳng có gì quan trọng.
Trình Thất Thất hít thật sâu kìm nén nước mắt, giọng lạc đi: “A Thất, anh hối hận vẫn còn kịp.”
“Ừm. Nếu anh hối hận anh sẽ nói em nghe.”
Cô chỉ cười. Cô nói như vậy là mong anh đừng cho cô càng lún càng sâu, vậy mà anh lại nói có một ngày anh sẽ hối hận.
Ngày kia, mong nó đến thật sớm, tốt nhất vẫn là trước ngày cưới đi, nếu không sợ sau này, cô sẽ chịu không nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc