"Chị ngồi ở ghế phụ đi!"
Giọng Lục Thiên Vũ vang lên. Kiều Linh cũng không nghĩ nhiều mà nghe theo hắn.
Sau khi cố định lại chỗ ngồi, cô như nhớ ra điều gì đó. Quay sang hỏi Lục Thiên Vũ:
"Cậu có bằng lái xe chưa vậy?"
Lục Thiên Vũ đang loay hoay tìm đồ, nghe thấy Kiều Linh hỏi. Hắn liền ngẩng đầu lên cười.
"Chưa có. Cùng lắm nếu xui xẻo thì bị công an bắt."
Hắn nói thật thản nhiên. Nhưng Kiều Linh nghe xong sắc mặt liền tái nhợt.
Lục Thiên Vũ nhìn biểu cảm biến hóa không ngừng của cô, không nhịn được liền bật cười.
Ngay khi cô chuẩn bị xuống xe, hắn kịp thời ngăn lại. Giọng vô tội nói:
"Em đùa thôi. Em có bằng lái từ năm 18 tuổi rồi."
Hắn trưng vẻ mặt như mình không có tội tình gì nói với Kiều Linh. Cô sau khi nghe hắn nói thì mới yên tâm thở phào một hơi. Nhưng cô không khỏi oán trách hắn vì dám trêu mình. Quay sang liền đánh nhẹ lên tay hắn, giọng không vui nói:
"Trêu tôi vui lắm hả?"
Kiều Linh giọng đầy trách móc nói. Lục Thiên Vũ hiếm khi thấy vẻ mặt trẻ con này của cô. Hắn nhìn cô vài giây, chỉ cười cười xong liền khởi động xe.
Kiều Linh đang chờ nghe câu trả lời. Nhưng đợi mãi mà không thấy hắn nói gì. Đang định quay sang hỏi thì đột nhiên hắn vươn người về chỗ cô. Hai người chỉ cách nhau vài mm khiến Kiều Linh vô cùng kinh ngạc. Không khỏi giật mình mà lui người ra phía sau.
Qua vài giây thấy hắn mãi không rời đi, Kiều Linh bắt đầu cảm thấy mặt mình dần nóng lên. Cô sốt ruột ngẩng đầu lên, vừa hay hắn cũng quay mặt nhìn về phía cô. Hai người không hẹn mà kinh ngạc. Hai đôi mắt cứ thế dán vào nhau.
Không khí trong xe dần trở nên ám muội. Kiều Linh cũng không hiểu nguyên nhân gì mà đột nhiên nhắm mắt lại. Lục Thiên Vũ cong môi cười nhìn cô. Không chút do dự mà hôn xuống đôi môi xinh đẹp đó.
Kiều Linh giật mình nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Cô vươn tay vòng qua cổ của Lục Thiên Vũ, ôm lấy hắn.
Lục Thiên Vũ đưa tay ra phần ghế của Kiều Linh, ấn một cái phần dựa của cô liền hạ xuống. Kiều Linh vẫn không hay biết chuyện gì mà hôn hắn. Hắn đè cô xuống ghế, nắm lấy cằm cô, rồi dần dần đưa lưỡi vào trong.
Kiều Linh giật mình mà mở mắt. Nhưng cô không hề phản kháng mà còn nhiệt tình đáp trả.
Không biết trôi qua bao lâu, đến khi cô gần như không thở nổi nữa thì hắn mới luyến tiếc rời môi cô.
Kiều Linh khó khăn mà ngồi dậy. Nhưng đập vào mắt cô lại là hình ảnh Lục Thiên Vũ đang nhìn xuống đũng quần mình. Cô theo bản năng mà nhìn xuống, lập tức kinh ngạc khi thấy có cái gì đó cộm lên ở quần hắn.
Kiều Linh đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng ran, ngay khi cô rời mắt khỏi chỗ đó của hắn thì đồng thời hắn cũng ngẩng mặt lên nhìn về phía cô. Hai người không hẹn mà lần nữa ᴆụng vào mắt nhau.
Ánh mắt của Lục Thiên Vũ đầy lửa tình mà nhìn chằm chằm vào cô. Kiều Linh không biết phải làm gì, cô bối rối quay mặt đi.
Nhưng hắn nào dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Hắn đè cô xuống ghế, thì thầm vào tai cô, giọng trầm thấp nói:
"Giúp em... được không, chị?"