Ảnh Hậu X Ảnh Đế - Chương 09

Tác giả: Tĩnh Y

"Chỉ có chị Kiều Linh được quyền biết số điện thoại của tôi."
Trong nháy mắt. Cả căn phòng bỗng chìm vào im lặng.
Nụ cười có chút miễn cưỡng của Kiều Linh sau câu nói của Lục Thiên Vũ liền vụt tắt hẳn. Hiện giờ tất cả người trong căn phòng này nhìn cô bao gồm cả Lục Thiên Vũ.
Kiều Linh cảm thấy đầu óc đau buốt. Tửu lượng cô cực thấp, vừa nãy uống một cốc rượu thôi Kiều Linh cảm thấy đầu óc quay cuồng đến nơi rồi.
Kiều Linh đang định nói thì bị anh trai mắt híp tranh lời với cô.
"Thôi nào mọi người... Lục Thiên Vũ cậu ấy mới 19 tuổi thôi. Phạm phải sai lầm là điều không thể tránh khỏi."
Nói xong anh trai mắt híp quay sang nhìn Lục Thiên Vũ nháy mắt một cái, rồi không khỏi cảm thán khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng của Lục Thiên Vũ.
Anh trai mắt híp vẫn còn chấp niệm với trò này. Anh liền nói:
"Rồi... rồi... mọi người chơi tiếp nào."
Sau lời nói của Lục Thiên Vũ vừa nãy vốn mọi người đã mất hết hứng rồi nhưng lại bị anh mắt híp nhiệt tình bắt mọi người chơi tiếp.
Mà Lục Thiên Vũ ở bên này hắn âm thầm phỉ nhổ anh mắt híp.
Trong mấy vòng tiếp theo Lục Thiên Vũ mãi không rút được lá bài hình quỷ.
Có điều dù hắn không lấy được lá bài hình quỷ nhưng cũng không bị người khác phạt, sau cái vụ của Hoàng Kỳ Kỳ không ai dám yêu cầu Lục Thiên Vũ nữa. Thế nên hắn hoàn toàn tránh khỏi các lần trừng phạt.
Ngược lại Kiều Linh. Cô liên tục bị người khác ra yêu cầu. Nào thì hôn môi người bên cạnh... nói ra bí mật của mình... mà những lần như vậy Kiều Linh hoàn toàn chọn uống rượu khiến nhiều người không khỏi cảm thấy chán.
Trò chơi càng chơi càng nóng lên, lúc bắt đầu thì dùng miệng kề miệng để truyền bài cho nhau, rồi tới cả hôn nhau thật nồng nhiệt, càng lúc càng không có giới hạn, trong phòng không có mấy người ca hát nữa, đa số đều tham gia vào trò chơi điên cuồng này.
Chơi được tầm hơn 30 phút Kiều Linh không trụ nổi nữa liền gục xuống bàn.
Hiện giờ cô đã uống tới tận 3 ly rượu rồi. Kiều Linh cảm thấy đầu óc mình choáng váng vô cùng khó chịu.
Lục Thiên Vũ là người đầu tiên phát hiện ra Kiều Linh không ổn, sau khi Kiều Linh uống say, thần sắc vẫn không khác gì người bình thường, nhưng thân thể lại cực kỳ mềm.
Hắn lay nhẹ một cái. Kiều Linh liền từ trên bàn gục xuống đùi hắn.
Lục Thiên Vũ thấy Kiều Linh chủ động như vậy thì trong lòng nở hoa. Hắn xin phép mọi người rồi về trước để lại những tiếng nói thì thầm to nhỏ ở đằng sau.
Kiều Linh khi uống say thì cực kì ngoan ngoãn nằm trên lưng Lục Thiên Vũ. Hắn do dự một chút có nên gọi xe không vì cô cũng là một người nổi tiếng. Suy nghĩ một hồi dù gì bây giờ Kiều Linh cũng đã bị khẩu trang kín mặt rồi nên chắc không ai nhận ra đâu. Thế là hắn tự mình cõng cô về.
Lúc đang đi trên đường bỗng Kiều Linh dãy dụa khiến Lục Thiên Vũ suýt thì ngã.
"Thả tôi xuống, tôi tự đi."
Lục Thiên Vũ nhìn cô. Mặc dù Kiều Linh chỉ lộ mỗi đôi mắt nhưng nhìn cô vẫn cực kì quyến rũ yêu nghiệt. Chỉ cần đôi mắt của cô thôi cũng có thể gợi tình biết bao nhiêu đàn ông rồi.
Kiều Linh cứ thế mà đi để lại Lục Thiên Vũ đứng ngơ ngác ở đó. Lúc hắn chợt nhận ra cô đã đi được 10 bước. Lục Thiên Vũ vội vàng chạy theo. Hắn kéo cô lại.
"Say như vậy rồi chị định về kiểu nào? Chị định để cho mấy đứa con trai thấy bộ dạng này của chị sao?"
Kiều Linh lườm hắn. Cô cố chấp nói: "Tôi không có say."
Lục Thiên Vũ thấy cô không chịu nghe lời thì tức giận. Một tay xốc cô lên vai mình. Tay còn lại không kiêng nể vỗ vào ௱ôЛƓ Kiều Linh một cái khiến cô tức giận quát" "Biến thái... Thả tôi ra."
Kiều Linh dãy dụa liên tục. Lục Thiên Vũ đe dọa một câu: "Nếu chị không ngoan ngoãn thì tôi sẽ không phải chỉ vỗ vào ௱ôЛƓ chị nữa đâu mà còn làm chuyện quá đáng hơn đấy."
Hắn nói Kiều Linh lập tức ngừng dãy dụa. Cô ủy khuất mím môi sắp khóc tới nơi.
Người đi đường nhìn cảnh tượng đôi tình nhân trước mặt mà cũng cảm thấy xấu hổ thay.
Kiều Linh từ đầu đến cuối vẫn cực kì ngoan ngoãn. Lúc về đến nơi cô ngơ ngác nhìn biệt thự trước mắt không khỏi thốt lên một câu: "Đẹp quá!"
Lục Thiên Vũ cười rồi bế cô vào trong phòng.
"Tôi không biết nhà chị ở đâu nên đêm nay chị cứ ở tạm phòng tôi đi."
Kiều Linh khi say luôn bị cám dỗ bởi những thứ đẹp đẽ. Điển hình như ngôi nhà này nên cô không nói gì coi như ngầm đồng ý.
Kiều Linh nằm trên giường Lục Thiên Vũ. Lúc Kiều Linh kéo chăn lên, còn tiện thể kéo luôn con thú bông nhồi bônh có hình Pikachu ở trên giường Lục Thiên Vũ.
Cô không hề đề phòng khi mình đến nhà người lạ. Thoái mái mà lăn lộn trên giường.
Lục Thiên Vũ từ trên cao nhìn xuống, cứ vậy nhìn chằm chằm vào Kiều Linh.
Cô bây giờ, ngủ tới tóc tai bù xù, bên trái bên phải mỗi một bên đều rối tung, ánh mắt nặng trĩu không nhấc lên nổi, mờ mịt nhìn Lục Thiên Vũ.
Làn môi sau khi uống rượu xong đến bây giờ vẫn còn ướƭ áƭ, dưới ánh đèn điện từ căn phòng chiếu xuống gương mặt, mơ hồ còn có chút nước sáng long lanh.
Bộ dạng này…. thật sự gợi cho người ta nổi lên suy nghĩ muốn bắt nạt cô.
Lục Thiên Vũ nghĩ vậy liền không nhịn được nuốt "ực" một cái. Con mẹ nó... bây giờ Kiều Linh đang định quyến rũ hắn sao?
Hắn cố kiềm chế mà chuẩn bị đi ra ngoài tìm quần áo mới cho Kiều Linh.
Vừa mới thấy Lục Thiên Vũ đi Kiều Linh liền cảm thấy bất an kéo hắn một cái.
Mà cái kéo của Kiều Linh này thật sự rất mạnh. Khiến Lục Thiên Vũ không đề phong mà ngã đè lên cô.
"Cậu... định đi... đâu vậy? Không được để tôi một mình."
Kiều Linh liếc mắt trừng hắn như đang muốn nói "cậu mà bỏ đi liền ૮ɦếƭ với tôi."
Đáng tiếc là người đã say, một cái liếc mắt trừng người ta này chẳng có tí uy lực nào cả.
Lục Thiên Vũ cố kiềm chế mà đứng dậy nói: "Tôi đi chuẩn bị nước ấm để cho chị tắm."
"Hừ... tôi không muốn tắm!" Kiều Linh bất mãn nói một tiếng.
Cô dùng mặt mình cọ vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Lục Thiên Vũ. Hơi ấm từ thân thể của hắn làm cô có cảm giác an toàn. Vì vậy Kiều Linh mới làm như vậy!
Mà Lục Thiên Vũ lại không nghĩ như vậy. Hắn trừng trừng nhìn chằm chằm vào Kiều Linh, cậu bé của hắn do hành động làm nũng của cô bất giác mà tỉnh giấc. Lục Thiên Vũ không kiềm chế nổi mà liếm môi một cái giọng hắn trầm thấp đến đáng sợ vang lên:
"Chị bây giờ là đang quấy rối tình dục tôi à? Vậy thì đừng có trách tôi vì sao không cảnh báo trước.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc