"Kiều Linh. Sao bây giờ chị mới đến, em chờ chị nãy giờ đấy."
Lục Thiên Vũ hờn dỗi nói. Hắn đã đợi cô gần nửa tiếng rồi.
Đột nhiên có người lên tiếng: "Mọi người đều đang chờ chị Kiều Linh mà. Sao cậu nói có mỗi mình cậu đợi?"
Người đang nói là Hoàng Kỳ Kỳ. Cô ấy là 1 diễn viên phụ đóng bạn của Kiều Linh. Dung mạo có thể coi là thanh tú.
Hoàng Kỳ Kỳ trêu Lục Thiên Vũ. Mà hắn không quan tâm. Mắt hắn chỉ dán vào Kiều Linh đang đứng phía trước.
Kiều Linh bị hắn nhìn chằm chằm mà không khỏi thở dài.
"Thật xin lỗi mọi người. Vừa nãy tôi bận một số việc nên không thể đến đúng theo thời gian đã hẹn được."
"Không sao... không sao. Kiều Linh cậu nhanh ngồi xuống đi." Hoàng Kỳ Kỳ cười lên tiếng.
Hôm nay là ngày cuối cùng quay nên mọi người đã tổ chức bữa tiệc chia tay ở một quán karaoke mới mở.
Kiều Linh ngồi xuống cạnh một diễn viên mới vào nghề.
Thấy cô không ngồi cạnh mình thì Lục Thiên Vũ đầy ủy khuất mím môi. Dù gì có cả một đoàn phim đang ở đây nên hắn không thể mặt dày đòi Kiều Linh ngồi cùng hắn được.
Lục Thiên Vũ chống cằm nhìn Kiều Linh.
Vị bằng hữu ngồi bên trái Kiều Linh dưới ánh nhìn đầy sát khí của Lục Thiên Vũ, bị nhìn chằm chằm đến nỗi cực kỳ không được tự nhiên.
Vốn dĩ cậu ta đang sung sướng vì được ngồi cùng người đẹp, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Lục Thiên Vũ nhìn mình thì hắn vội vàng đứng lên nói: "Hay là tôi đổi chỗ khác, Lục Thiên Vũ, cậu ngồi chỗ của tôi này!"
Lục Thiên Vũ vừa nghe, vui vẻ qua đó ngồi.
Kiều Linh có chút đau đầu với cái trò ấu trĩ "dùng ánh mắt dọa người" này của Lục Thiên Vũ. Cô bất lực nói nhỏ chỉ để cho hắn nghe: "Cậu ngồi im đấy. Đừng có quậy phá."
Lục Thiên Vũ vừa mới ngồi xuống nghe Kiều Linh thì thầm to nhỏ nói với mình nhanh chóng trả lời: "Tuân lệnh!"
Lúc Lục Thiên Vũ vừa nói xong thì có một anh trai mắt híp cầm micro nói: "Chúng ta chơi trò quốc vương đi. Ai không dám chơi thì đứng sang một bên. Ở đây mọi người đều thành niên hết rồi đúng không?”
Ngay sau khi anh trai mắt híp đề cử trò chơi thì mọi người nhiệt liệt đồng ý tham gia.
Lục Thiên Vũ bỗng nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Trò chơi quốc vương là gì?"
Anh trai mắt híp cố hết sức mở to mắt nhìn vào Lục Thiên Vũ như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Kiều Linh lên tiếng giải thích: "Trò chơi này là, nếu cậu có được lá bài hình quỷ, cậu sẽ trở thành quốc vương, có thể ra lệnh cho mọi người ở đây làm một việc."
Lục Thiên Vũ nghe xong thì mắt sáng như sao quay sang hỏi lại Kiều Linh: "Thật sao. Nếu em rút được lá bài đấy có thể tùy ý ra lệnh một người nào đó?"
Kiều Linh vừa gật đầu. Anh mắt híp liền bổ sung một câu: "Nếu người đó mà không thực hiện được nhiệm vụ của người bên kia yêu cầu thì phải uống hết một cốc rượu."
Kiều Linh cũng tiện bổ sung thêm một câu nữa:
"Đây là mệnh lệnh có tính cưỡng chế, lập tức có hiệu lực."
Nói xong anh mắt híp liền chia cho mỗi người một lá bài.
Lục Thiên Vũ mở lá bài mình ra.
"Lá bài hình quỷ này đúng không?"
Lục Thiên Vũ dơ lá bài mình ra. Mọi người mở to mắt ngạc nhiên nói: "Sao cậu gặp may vậy?"
"Vậy tôi có thể ra lệnh người khác đúng không?"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lục Thiên Vũ nhìn thấy lập tức quay sang nhìn Kiều Linh ra lệnh: "Cả đời này chị không được rời xa tôi nửa bước, lập tức phải đồng ý."
Kiều Linh nghe xong miễn cưỡng cười. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cô nâng cốc rượu lên uống hết.
"Tôi uống rượu!"
Lục Thiên Vũ mở to mắt mà nhìn Kiều Linh. Hắn bất mãn "hừ" một tiếng. Tâm trạng của Lục Thiên Vũ cũng theo đó mà tan biến hết.
Chỉ cần dùng mắt thường thôi mọi người đều có thể nhìn thấy Lục Thiên Vũ đang không vui. Ai cũng nghĩ hắn chỉ đang dở cái thói trẻ con để trêu Kiều Linh thôi chứ không ai để ý lời nói của Lục Thiên Vũ.
Anh mắt híp thấy bầu không khí nặng nề liền lên tiếng: "Được rồi. Kiều Linh đã chọn uống rượu rồi. Bây giờ chúng ta chơi tiếp."
Anh mắt híp chia bài. Lần này Lục Thiên Vũ không còn gặp may như lúc trước nữa. Lá bài hình quỷ rơi đến tay Hoàng Kỳ Kỳ.
Hoàng Kỳ Kỳ ngạc nhiên dơ lên cho mọi người coi. Cô xấu hổ nhìn Lục Thiên Vũ giọng ấp úng nói: "Ừm... Lục Thiên... Vũ. Cậu... có thể cho tôi xin... số điện... thoại được... không?"
Hoàng Kỳ Kỳ nói xong thì Kiều Linh cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng cô lại không biết khó chịu ở đâu.
Lục Thiên Vũ vừa bị từ chối nên tâm trạng hắn đang không vui. Hắn không quan tâm Hoàng Kỳ Kỳ trực tiếp cầm cốc rượu lên uống.
Mà Hoàng Kỳ Kỳ nhìn thấy Lục Thiên Vũ như vậy thì xấu hổ cúi mặt xuống như muốn khóc đến nơi.
"Này Lục Thiên Vũ cậu cũng phải cho con gái một chút mặt mũi chứ." Vị đồng niên vừa nãy ngồi bên trái Kiều Linh tức giận nói.
Lục Thiên Vũ liếc nhìn cậu ta một cái rồi quay đi. Vị đồng niên thấy hắn bơ mình thì tức giận chuẩn bị lên đấm cho Lục Thiên Vũ một cái.
Anh mắt híp cũng ngửi thấy mùi không ổn, lập tức lên tiếng: "Được rồi... được rồi... Lục Thiên Vũ chỉ là không muốn cho người ngoài biết số điện thoại của mình thôi mà. Ai cậu ta cũng thế thôi nên mọi người bình tĩnh."
Anh mắt híp nói xong Lục Thiên Vũ nhíu mày phản bác:
"Chỉ có chị Kiều Linh được quyền biết số điện thoại của tôi."