Ảnh Hậu Thích Ăn Hàng - Chương 20

Tác giả: Yên Chi Tây Nịnh

Sơn Thôn
Ba ngày sau, Cố Sênh Sênh nhận được thông báo thử vai từ trợ lý của Lưu Bán Nông, yêu cầu cô bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Studio, giọng trợ lý trong điện thoại có vẻ rất sốt ruột. Cố Sênh Sênh cúp điện thoại nhất thời cảm thấy kỳ quái, đến hiện trường lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau khi suy tính kỹ lưỡng,[ ấm xuân ] nữ chính Linh Lung quyết định cuối cùng sẽ do linh dược phòng bán vé Lương Tranh biểu diễn, vai nữ hai Xảo Ngọc nguyên bản dự định giao cho người mới vừa tốt nghiệp năm nay, em họ Lương Tranh - Lương Vũ Thiêm thủ vai.
Lương Tranh xưng bá đại tỷ ở Thanh Thiên cũng không quá đáng, tuy rằng kém hơn so với siêu sao Cận Huyên, Tống Ngọc một đường đại cát đại lợi, nhưng cũng là một đóa hoa tiêu biểu trong làng giải trí quốc nội.
Lương Vũ Thiêm là do ân sư Lưu Bán Nông đề cử, hơn nữa hai người còn là đồng học, đối với ý kiến ân sư, Lưu Bán Nông tự nhiên sẽ nể trọng một chút, vì vậy ưu tiên cho cô tới thử vai, nếu Lương Vũ Thiêm biểu hiện ổn lập tức đem vai nữ hai giao cho cô, xem như trả nợ ân tình luôn.
Lương Vũ Thiêm cũng có tuệ căn , vì lần thử vai này đã chuẩn bị rất nhiều, còn nhờ vả chị họ Lương Tranh có kinh nghiệm phong phú chỉ dạy không ít, bản thân cô ấy cho rằng nhân vật nữ hai này đã nắm chắc trong tầm tay rồi.
Thế nhưng không có kinh nghiệm không nói trước được điều gì, Lương Vũ Thiêm có linh khí, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp, kỹ năng diễn xuất chung quy vẫn còn yếu kém. Lưu Bán Nông tính tình chấp nhất, thấy Lương Vũ Thiêm NG mấy lần vẫn không thể hiện được như ý hắn, bảo Lương Vũ Thiêm đứng sang một bên, cũng không nể tình ân sư gì nữa hết .
Lương Vũ Thiêm quen được nuông chiều, ở nhà nói một thì không có hai, tại trường học cũng được xem là nhân vật nổi trội được ưu ái, trong giới lại có chị họ Lương Tranh che chở, chưa từng bị lạnh nhạt như vậy, lập tức đỏ mắt rơi lệ.
Lương Tranh tới đây để chăm lo cho Lương Vũ Thiêm, ai chẳng muốn bao che người nhà, nhưng dù sao cũng là em gái mình diễn kỹ không đến nơi đến chốn. Lương Tranh an ủi Lương Vũ Thiêm vài câu, Lương Vũ Thiêm vẫn như cũ khóc lóc sướt mướt không chịu nín, đành mặc kệ cô .
Lưu Bán Nông lúc này mới nhớ tới Cố Sênh Sênh.
Cố Sênh Sênh vừa vào cửa liền thấy Lương Vũ Thiêm lau nước mắt tèm lem còn Lương Tranh kế bên vẻ mặt bất đắc dĩ, nói đến cùng Cố Sênh Sênh coi như là đối thủ Lương Vũ Thiêm, đối với cô gái muốn đoạt nhân vật của mình Lương Vũ Thiêm nào có thể cho sắc mặt hòa nhã, hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn lâu thêm một giây phút nào.
Ngược lại Lương Tranh hướng Cố Sênh Sênh nở nụ cười chào hỏi.
Lưu Bán Nông đang nổi nóng, thấy Cố Sênh Sênh cũng không nói lời dư thừa, Cố Sênh Sênh cũng không để ý, cầm kịch bản tìm một góc ngồi xuống, lẳng lặng nghiền ngẫm.
Cố Sênh Sênh cúi đầu, cô cảm giác được không chỉ có một ánh mắt dừng ở trên người mình, một lát sau , cô nghe Lương Vũ Thiêm kiêu căng, oán than với Lương Tranh.
Lương Vũ Thiêm:"Chị, chị nói với đạo diễn đi, tóm lại không thể bảo em diễn vai nữ ba nữ tư , mèo con chó con đâu đó, ba mẹ em phó thác cho chị, chị có thể trơ mắt nhìn em bị mấy đứa tôm tép lai lịch không rõ khi dễ sao?!"
Nói cô là tôm tép không rõ lai lịch? A, Cố Sênh Sênh cười khẽ, khẩu khí cũng không nhỏ nha.
Nói thật Lương Tranh cũng không phải thực sự thích cô em họ bị nuông chiều sanh hư, chẳng biết trời cao đất rộng này cho lắm. Nếu không phải ba mẹ Lương Vũ Thiêm có ân với cô, cô đời nào muốn tốn thời gian ở đây nghe cô nàng khua môi múa mép.
Lương Tranh:"Nữ ba nữ bốn thì sao? Ai mà không từ những vai chạy vặt nhỏ nhặt mới thành công? Có thể ở trong phim của Lưu Bán Nông diễn chó con mèo con nhiều người muốn mà không được , chị đây không rãnh mà đi nói năng thiển cận như thế, em muốn gì thì tự đi mà nói."
Thấy Lương Tranh không muốn vì mình xuất đầu, Lương Vũ Thiêm cũng không cậy mạnh nháo nữa , cô biết bản thân mình cũng không có bản sự gì , cùng lắm lát nữa về nhà mách với ba mẹ chủ trì công đạo cho mình.
Khi bọn họ nói chuyện, Cố Sênh Sênh cũng đã chuẩn bị xong xuôi , trong lúc này Lương Tranh âm thầm đánh giá Cố Sênh Sênh, rõ ràng tuổi tác cũng ngang ngửa với em họ mình nhưng khí chất lại bất đồng rõ rệt, phụ nữ đối với phụ nữ trời sinh mẫn cảm, Lương Tranh cảm thấy Cố Sênh Sênh là một người con gái có chuyện xưa.
Cố Sênh Sênh hướng Lưu Bán Nông kính lễ, ý bảo có thể bắt đầu thử vai .
Ngọn đèn mờ ảo, sau cơn mưa không khí đậm sệt ẩm ướt, có giai nhân mặc áo sơ mi trắng, chậm rãi từ trong phòng đi ra, áo sơ mi che phủ tới nửa đùi của cô gái, lộ ra hai đôi chân trắng nõn trơn bóng, dưới chân là đôi giày cao gót màu đen, bước trên sàn gỗ tạo nên tiếng vang lộc cộc, quai giày tuộc một bên, hai mắt cá chân quang lỏa như ngọc.
Cố Sênh Sênh trong tay kẹp một điếu thuốc, mười ngón tay tinh tế trắng nõn, non mềm như ngọn hành mới đâm chồi, có thể nắn ra nước.
Áo sơ mi theo bước chân cô gái khẽ động, vòng eo nhỏ nhắn không trọn một vòng tay, phía dưới cổ áo rộng mở ẩn chứa phong cảnh vô hạn, cô đi đến cửa phòng đầu tiên, thướt tha, phong tình vạn chủng.
Gương mặt tuyết trắng, tóc dài buông xõa, độ cong đuôi tóc cũng như hàng mi ý vị nơi khóe mắt, rõ ràng là một đôi mắt trong trẻo như suối nước, giờ phút này lại nhiễm hơi nóng khô héo mùa hè, cô ngẩng đầu hít một hơi thuốc, cách một lát mới từ từ đem sương khói thả ra, trên điếu thuốc in lại dấu son môi của cô gái, gần kề đôi tay trắng nõn, người bắt phải hình ảnh này đều phải tan vào trong đêm hạ.
Lưu Bán Nông lúc đầu còn hơi thờ ơ, bây giờ đã ngồi thẳng lưng bắt đầu tinh tế đánh giá Cố Sênh Sênh, Lương Vũ Thiêm nhìn nữ tử thiên kiều bá mị phía bên kia, phát ra hai tiếng hừ hừ, bên trong mắt Lương Tranh lại tràn đầy kinh diễm, đã lâu lắm rồi mới gặp qua người mới có thiên phú đến vậy .
Năng lực thể hiện thật đáng sợ.
Sương khói lượn lờ, từng đợt từng đợt, phía sau làn khói là một đôi mắt ẩn chứa nửa phần tự thanh minh, nửa phần tự đau khổ, cô nhìn một chàng trai đi ngang qua, từ từ mở miệng,"Hai trăm một đêm, đi không?"
Sau khi chàng trai đưa ra câu trả lời khẳng định, Cố Sênh Sênh quay lưng đi về phía cánh cửa, tấm lưng kia thướt tha như trước, thiên kiều bá mị, đi vài bước cô liền bắt đầu rơi lệ, tựa hồ lên án thế giới không có đạo lý này, hoặc như là thống hận bản thân đọa lạc.
Đi đến một nửa, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chàng trai đi sau lưng nở nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, mà trong đôi mắt kia, trừ tuyệt vọng, không có nửa điểm ý cười.
Cố Sênh Sênh diễn xong, cung kính hướng dưới đài kính lễ, lại khôi phục bộ dáng bình thản ung dung, mọi người bị nụ cười cuối cùng của cô làm rung động, thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, khoảng khắc này không thể nói rõ cảm xúc, cô rõ ràng từ đầu tới cuối một câu cũng chưa nói trọn vẹn, lại tưởng đã cùng bạn nói xong cả đời này.
Bên trong mắt Lưu Bán Nông ánh lên tia khen ngợi, Cố Sênh Sênh biểu hiện so với Lương Tranh cũng không khác biệt bao nhiêu, người mới có thiên phú kinh người như vậy, hắn còn là lần đầu thấy đấy, lúc này lập tức quyết định nhân vật Xảo Ngọc sẽ do Cố Sênh Sênh phụ trách.
Lương Vũ Thiêm ở tại hiện trường đen mặt, cô hao tâm tổn trí, mắt thấy miệng thịt dâng đến miệng còn rơi xuống vào bát người khác, không nói nên lời òa khóc tại chỗ.
Mọi người tại trường quay, trừ Lương Vũ Thiêm, bao gồm cả Lương Tranh, đối với quyết định này của Lưu Bán Nông không có chút xíu bất mãn hay khó hiểu, bản thân Lưu Bán Nông cảm thấy quả thực giống như nhặt được vàng .
Một bộ phim, đạo diễn đương nhiên rất quan trọng, một đạo diễn giỏi có thể đào móc ra giới hạn co giãn lớn nhất trên người diễn viên, mà một diễn viên giỏi, đối với một bộ phim hay mà nói là ắt không thể thiếu , Cố Sênh Sênh gặp gỡ Lưu Bán Nông, đúng như hổ mọc thêm cánh.
Vai diễn Xảo Ngọc tuy rằng trọng lượng kém hơn vai nữ chính, nhưng đối với Cố Sênh Sênh mà nói, đây đã là một cơ hội rất rất tốt rồi. Lưu Bán Nông sau khi hết bực, cân nhắc nhiều lần quyết định cho ân sư mặt mũi, trong kịch bản thêm một nhân vật Tiểu Vũ cho Lương Vũ Thiêm.
Tiểu Vũ này cùng Linh Lung, Xảo Ngọc đều bị lừa bán, nhưng cô gái này rất nhanh không chịu nổi cuộc sống nghèo khó lựa chọn đọa lạc, sống một cuộc đời không khác nào một con rối, bởi vậy kịch bản không cần sửa nhiều, vai diễn tuy ít, nhưng tóm lại có lộ mặt một phen, Lương Vũ Thiêm cũng không nói cái gì không tốt.
Xác định xong diễn viên,[ ấm xuân ] nhanh chóng quay chụp, người trong lòng Linh Lung A Hòa được đảm nhận bởi Trầm Nhưỡng, người cũng như tên, gần ba mươi tuổi, ôn nhuận như ngọc, hoàn toàn không giống người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, một đôi mắt sạch sẽ ôn hòa, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác thư thái.
Đường Tầm trong bộ phim này lần đầu khiêu chiến bản thân, nhận vai khách mời gay, cùng Linh Lung và Xảo Ngọc gặp mặt vài lần, lúc trước anh chịu diễn đơn thuần là vì trả Lưu Bán Nông một cái nhân tình, bây giờ biết được Cố Sênh Sênh cũng gia nhập liên minh đoàn phim, hưng trí lại cao mấy phần.
Kịch tổ muốn thu quay trên một ngọn núi, nếu thuận lợi cũng hơn nửa tháng mới xong, trong toàn thể diễn viên thì chỉ cần dàn diễn viên chính bao gồm Lương Tranh, Cố Sênh Sênh, Lương Vũ Thiêm cùng Trầm Nhưỡng đi là đủ.
Điều kiện của ngọn núi chắc chắn phải khắc khổ, vì xem trọng thị giác, Lưu Bán Nông chọn một sơn thôn phi thường lạc hậu, người khác trốn còn không kịp, Đường Tầm đột nhiên như bị điên muốn theo bọn họ lên trên ngọn núi - được mệnh danh là địa điểm tạo ra các bài hát dân tộc.
Cố Sênh Sênh:......
Trước khi đi Phó Kha đưa một chiếc hộp lớn, nói là Phó Thanh cho cô , Cố Sênh Sênh cho rằng nam thần sợ cô ở trong núi khổ sở, cố ý chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô, kết quả Phó Thanh cho cô một hòm thuốc cùng một số dụng cụ y tế, sợ cô lơ tơ mơ uống bậy thuốc, còn cố ý viết một tờ giấy hướng dẫn sử dụng đặt ở bên trong.
Tuy rằng không ăn được , nhưng nhìn chữ viết cứng cáp của nam thần, đủ để trong lòng Cố Sênh Sênh hạnh phúc tung bông tung hoa.
Nhân viên công tác đã vào núi dò sẵn đường đi nước bước, đoàn người còn lại sau khi xuống máy bay đáp chuyến xe bus cuối cùng mới xem như chính thức bước vào hành trình.
Lương Tranh cùng Lương Vũ Thiêm ngồi ở một lô ghé, Lương Tranh rất khiêm tốn, chỉ dẫn theo trợ lý, Lương Vũ Thiêm thì mang theo thợ trang điểm và người tạo hình, Đường Tầm dẫn theo tiểu trợ lý A Ngôn, Cố Sênh Sênh thì có Niko đi cùng. A Ngôn vốn ngồi kế bên Đường Tầm, sau đó Đường Tầm ૮ưỡɳɠ éρ dụ dỗ Niko đổi chỗ ngồi, vì vậy cuối cùng hai tiểu trợ lý ngồi cạnh nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đường núi không dễ đi, đường xá xóc nảy, tất cả mọi người bị làm cho sức cùng lực kiệt, đừng nói ăn cái gì, uống miếng nước thôi mà dạ dày cũng cuồn cuộn, đương nhiên, trừ Cố Sênh Sênh, một đường đi ôm một túi khoai chiên ta cắn ta nhai ta nuốt, hoàn toàn không để ý Đường Tầm bên cạnh ngửi mùi thức ăn mà mặt vặn vẹo.
Chỗ ngồi là Đường Tầm tự mình đòi đổi, hiện tại cũng không thể không biết điều bảo Niko trả chỗ, Đường Tầm dùng ánh mắt ý bảo Cố Sênh Sênh vô số lần đều bị cô vô tình xem nhẹ , đành phải cố gắng chịu đựng.
Trải qua suốt hành trình, Cố Sênh Sênh đột nhiên phát hiện trên người mình hình như có đặc tính của tiểu cường, căn cốt của cỏ dại, sáp chỗ nào sống luôn chỗ đó.
Nhưng mà dù như vậy, đợi tới lúc Cố Sênh Sênh phong trần mệt mỏi đến thôn Tê Phượng ở trong miệng Lưu Bán Nông, hai chân cũng mềm nhũn.
Hai mắt nhìn xung quanh, trước mắt tiêu điều, trừ non xanh nước biếc chính là non xanh nước biếc, môi trường nguyên thủy như quay ngược thời gian trở về ba ngàn năm trước, Cố Sênh Sênh phun một ngụm nước bọt, thầm nghĩ, bày đặt gọi Tê Phượng thôn, rõ ràng một con quạ đen cũng hổng thấy.
Nhưng mà Cố Sênh Sênh không biết là, điều tuyệt vời vĩnh viễn nằm ở phía sau.
Đường Tầm vỗ tay một cái, làm tư thế tung cánh ,"ok, enjoy life !"
Trừ Lương Vũ Thiêm, toàn thể diễn viên đều là những người lão luyện có nhiều năm kinh nghiệm sống với nghề, có thể nói sóng to gió lớn nào cũng từng trải qua, vì vậy phương châm của họ là ký lai nhi tắc an chi (*). Còn đối với Cố Sênh Sênh, gì cũng không quan trọng bằng cái bao tử , nên chỉ cần đảm bảo một ngày cấp cho cô đủ ba bữa cơm thì vấn đề khó khăn gì cô cũng cho qua hết.
(*) tương tự câu "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng"
Lương Vũ Thiêm hầu như từ lúc lên xe đã dựa vào người Lương Tranh suốt, xuống xe làm ngay một trận nôn mửa, gương mặt nhăn nhó thành một nhúm vì khó chịu. Cố Sênh Sênh tuy không thích cô ấy, nhưng thấy cô ấy khó chịu như vậy nên lấy ra một lọ thuốc hiệu Hoắc Hương từ trong túi xách đưa cho Lương Vũ Thiêm, trước đây mỗi lần cô lạnh bụng khó tiêu Cố Khương đều cho cô uống thuốc này.
Tuy mùi hương hơi khó ngửi một chút, nhưng hiệu quả thuộc hàng nhất đẳng đó nha.
Lương Vũ Thiêm ước chừng e ngại hoặc là xem thường lọ thuốc hạng xoàng giá rẻ, không chịu nhận cũng không thèm nói cám ơn, đại khái là đại tiểu thư quen thói , Cố Sênh Sênh cười cười, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến mình, đang định cất lại vào túi, Lương Tranh đưa tay đón nhận, nói câu cám ơn với Sênh Sênh.
Lương Tranh mở nắp lọ thuốc, đưa cho Lương Vũ Thiêm, Lương Vũ Thiêm như cũ dùng dằng không chịu uống, Lương Tranh bị cô ấy giày vò suốt cả một đường, đã sớm rút sạch tính nhẫn nại, giọng điệu cũng không tốt lắm, nhét lẹ thuốc vào tay Lương Vũ Thiêm.
"Không uống thì thôi, lát nữa đừng có than khó chịu."
Bị Lương Tranh lớn tiếng, Lương Vũ Thiêm trên mặt tái xanh , nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, gương mặt thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu lại thêm phần ấm ức, làm cho người ta có cảm giác thương hương tiếc ngọc.
Đường Tầm từ chỗ A Ngôn lấy một chai nước suối tinh khiết, lại từ chỗ nào đó lấy hai viên đường, đến bên cạnh Lương Vũ Thiêm, ngồi xổm xuống, từ tốn nhỏ nhẹ:"Ngoan nào, uống thuốc rồi ngậm hai viên đường này sẽ không khó chịu nữa đâu ."
Lương Vũ Thiêm nhìn Đường Tầm, nín khóc, Cố Sênh Sênh nhìn viên đường trong tay Đường Tầm, nuốt nuốt nước miếng, muốn khóc quá đi, Đường Tầm đồ cầm thú, lần trước mình bị bọn Lâm ca đánh một bạc tay, khóc bù lu bù loa cũng chưa thấy anh ân cần như vậy, cái đồ đáng ghét, đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn mà!
Thấy rõ bản chất người nào đó, hình tượng Đường đại nam thần trong lòng Cố Sênh Sênh bây giờ chân cũng không thẳng tay cũng không đẹp, thua xa Phó tiên sinh không chỉ mười khu phố.
Đương nhiên mỹ nam kế hữu hiệu vô cùng , tiểu bạch thỏ Lương Vũ Thiêm làm sao địch nổi lão hồ ly ngàn năm Đường Tầm này cơ chứ, không khóc cũng không ngại khổ nữa , ngoan ngoãn uống thuốc.
Lương Vũ Thiêm uống thuốc xong rất nhanh khỏe trở lại, đỏ mặt nói cám ơn Đường Tầm, Anh xoay người trở về, trừng mắt nhìn Cố Sênh Sênh, Cố Sênh Sênh liếc anh một cái, phun ra hai chữ,"Cầm thú."
Khi nói chuyện Trầm Nhưỡng ngồi trên chiếc xe kia cũng đến rồi. Cố Sênh Sênh các cô ngồi trên một chiếc xe vẫn còn thiếu chỗ ngồi. Trầm Nhưỡng cũng không ngại, mang theo trợ lý cùng người tạo hình, thợ trang điểm của Lương Vũ Thiêm ngồi trên một chiếc xe khác.
Trợ lý Trầm Nhưỡng là một cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đầu, cao ráo trắng trẻo , chiếc cằm nhọn nhọn, rất hay cười, mỗi khi cười rộ ánh mắt sẽ cong cong, vô cùng khả ái, Cố Sênh Sênh để ý thấy Niko và A Ngôn vụng trộm nhìn người ta mấy lần.
Trầm Nhưỡng cùng trợ lý vừa nói vừa cười đi qua bên này, trên tay Trầm Nhưỡng mang theo phần lớn hành lý, cô bé tươi cười rạng rỡ, đi bên cạnh thoải mái nhảy nhót .
Cố Sênh Sênh bĩu môi, trêu ghẹo A Ngôn,"A Ngôn, anh xem người ta kìa, cũng là nghệ sĩ mà biết thương tiếc trợ lý bao nhiêu, lần sau cũng bảo Đường Tầm tự xách hành lý đi, nếu anh ấy không chịu thì thế này nhé, anh nhìn anh đi, da trắng như ngọc như ngà, có muốn đi theo tôi hay không, tôi nhất định nâng niu anh."
A Ngôn từ cổ tới mặt lập tức đỏ ửng, liên thanh nói thôi khỏi thôi khỏi.
Đường Tầm một phen ôm chầm A Ngôn, cúi đầu nhìn hắn, vô cùng thâm tình hỏi:"Giỏi lắm, A Ngôn, chẳng lẽ anh đối với cậu không tốt sao?"
A Ngôn bị Đường Tầm ôm gương mặt như bị táo bón, giống như bị điện giật, thoát khỏi tay Đường Tầm chạy xa, nghĩ rằng, hai kẻ lưu manh các người chơi trò gì cũng đừng kéo tôi vô, tôi vô tội mà !
Cố Sênh Sênh làm bộ muốn đuổi theo , A Ngôn sợ tới mức co giò chạy càng xa, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa quay đầu phát hiện Trầm Nhưỡng ý cười thật sâu nhìn cô, cô thu liễm ý cười, vô cùng bình tĩnh ung dung hướng anh gật gật đầu.
Trong thôn tự nhiên sẽ không có khách sạn, mọi người đều phải ở nhờ nhà thôn dân, nhân viên công tác trong đoàn phim đều đã an bài ổn thỏa cả rồi. Xét thấy Cố Sênh Sênh là người mới, vai diễn lại nặng ký, Lưu Bán Nông sợ cô diễn không ra trạng thái thuần khiết mà một thôn cô nên có, cho nên an bài cô ở một hộ gia đình có điều kiện kém cỏi nhất, bảo rằng thế này sẽ giúp cô cảm thụ sinh hoạt của cô nương vùng núi một cách rõ rệt nhất.
Niko thì ở cùng với bọn Đường Tầm.
Chủ nhà Cố Sênh Sênh ở nhờ tên là Tiểu Miên, một cô bé chưa đầy mười tuổi, ba ba cô bé cùng đồng liêu đào than quặng bị sập hầm qua đời, mẹ cô không chịu nổi đời sống gian khổ bỏ lại Tiểu Miên mới bảy tuổi, đừng nói đến trường, sinh hoạt hằng ngày đều nhờ người dân trong thôn tiếp tế cùng một phần trợ cấp của chính phủ mới miễn cưỡng duy trì đến bây giờ .
Cố Sênh Sênh một bên nghe biên đạo kể, trong lòng có chút nghẹn ngào .
Ngọn núi không có xi măng hay đường nhựa đường cái gì cả, chỉ có đường bùn mà thôi. Bởi vì vừa có một trận mưa, con đường đọng vài vũng nước, càng trở nên lầy lội , Cố Sênh Sênh cùng biên đạo đi đến nhà Tiểu Miên, vừa đi vừa né, đế giày dính một tầng bùn, ống quần cũng bị vẩy đầy bùn đất.
Đến nhà Tiểu Miên là lúc cô bé đang ngồi trong nhà chính nhặt rau, lúc này đã là chạng vạng, trong phòng bật một bóng đèn nhỏ, ngọn đèn mờ nhạt, cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, cúi đầu, chiếc cằm nhọn nhọn.
Căn nhà xây bằng đất bùn, thoạt nhìn đã lâu năm, lớp sơn trên tường đều đã ố vàng tróc lớp, trước cửa có một mảnh đất nhỏ trồng rau, Cố Sênh Sênh nhìn thoáng qua, nhận ra có cà chua, thanh tiêu còn có cải thảo, rau xanh, đặc biệt sau khi được mưa tắm táp, màu xanh của lá cây lại thêm xanh tươi hơn.
Tiểu Miên nhìn thấy hai người nhanh chóng lau tay đứng dậy đón khách, cô bé rõ rệt hơi rụt rè, một đôi mắt to rũ xuống không dám nâng lên, biên đạo đưa Cố Sênh Sênh đến rồi về rồi.
Tiểu Miên thấy biên đạo đi, yếu ớt hỏi:"Chị ơi chị, chị có muốn uống nước không?"
Cố Sênh Sênh hướng cô cười cười, đưa tay nắm tay Tiểu Miên ,"Không cần, chị không khát, đi nào, dẫn chị tham quan phòng ở đi."
Nhiều ngày trước Tiểu Miên nghe nói có ngôi sao ở thành phố lớn đến đây, muốn ở nhờ nhà cô, làm cô lo lắng không yên một trận, hiện tại thấy Cố Sênh Sênh xinh đẹp lại hòa ái, suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, dần dần tươi tỉnh lên .
Tiểu Miên dẫn Cố Sênh Sênh vào trong phòng, giọng nói có chút lo sợ bất an,"Chị ơi, chị ngủ chung một phòng với em được không, gian phòng kia của ba mẹ em, từ lúc họ .... Lâu rồi em không có vào đó."
Nhìn cô bé thắt tóc hai bím dưới ngọn đèn mờ, khóe mắt Cố Sênh Sênh đột nhiên có chút cay, sờ sờ đầu cô bé, cười nói:"Được chứ, buổi tối Tiểu Miên kể cho chị nghe chuyện cổ tích nga."
Cô bé bị chọc cười hihi,"Chị với em đều lớn vầy mà còn muốn nghe chuyện cổ tích sao."
Buồng trong chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ, trên cửa sổ đóng đầy bụi, hình như lâu lắm rồi không mở ra, trong phòng rất tối, trong lúc nhất thời Cố Sênh Sênh không thể thích ứng với bóng tối, Tiểu Miên không biết từ nơi nào sờ soạng một chút đã châm đèn.
Trong phòng như cũ không có đồ vật gì nhiều, một tấm màng treo phía trên giường, chăn tựa hồ vừa mới giặt qua, một lu đầy gạo, trên tường treo một ít nông cụ, hoàn toàn không giống phòng của một cô bé mười tuổi tí nào.
Cố Sênh Sênh hỏi Tiểu Miên,"Em không sợ sao."
Tiểu Miên trầm mặc trong chốc lát, tiếng nói rõ ràng,"Dạ, sợ, nhưng sợ cũng vô dụng thôi."
Cố Sênh Sênh sờ sờ đầu Tiểu Miên, không biết nên nói gì nữa.
--- ---------
Tiểu Miên đứng cạnh giường nhìn Sênh Sênh lôi ra một kiện một kiện quần áo, mặt đầy hâm mộ.
"Quần áo của chị đẹp quá hà."
"Thích hả?"
"Uhn !" Dưới ngọn đèn xua bóng tối, Tiểu Miên mở to cặp mắt lấp lánh.
"Đến đây nào, chị tặng em vài bộ."
Quần áo váy Cố Sênh Sênh phần lớn đều theo phong cách thoải mái giản lược, chỉnh sửa một chút Tiểu Miên có thể mặc rồi , thế nhưng Tiểu Miên thật sự quá gầy, đợi cô bé lớn chút nữa mặc mới đẹp.
Cố Sênh Sênh cho Tiểu Miên chọn vài cái đầm nhỏ, Tiểu Miên mặc một bộ đầm màu lam in hoa thắt dây lưng, Cố Sênh Sênh lấy một bộ váy trắng có tùng bảo cô mặc lót phía trong, cô bé cao hứng xoay mấy vòng.
Cố Sênh Sênh cùng Tiểu Miên rất nhanh thân thiết , dần dần mở ra máy hát, đối với thế giới bên ngoài sơn thôn cái gì cũng rất ngạc nhiên, hỏi Cố Sênh Sênh các cô quay phim thế nào , còn nếu đánh võ bị thương đổ máu thì làm sao .
--- ------ ---------
Đường Tầm tới là lúc Cố Sênh Sênh và Tiểu Miên đang nấu ăn, cô bé sợ Cố Sênh Sênh ăn không ngon, cố ý lấy thịt khô cùng trứng gà bình thường tiếc của không dám ăn ra, cầm dao xắt thịt trên thớt từng miếng từng miếng, động tác thành thạo.
Cố Sênh Sênh ngồi trên băng ghế nhỏ, tóc dùng thun buộc thành một lọn, cúi thấp đầu nhặt rau xanh.
Nhìn trình tự đảo điên một lớn một nhỏ, Đường Tầm cười quả thực không khép được mồm.
Chuyện trong nhà Tiểu Miên anh cũng biết , anh sờ sờ đầu Tiểu Miên, lấy ra một viên đường cho cô, quay đầu trêu ghẹo Cố Sênh Sênh,"Sênh Sênh, thấy xấu hổ chưa, bắt cô bé nấu cơm cho cô ăn."
Đường Tầm đi đến bên cạnh Cố Sênh Sênh, ngồi xổm xuống, chống cằm nhìn cô.
Cố Sênh Sênh thừa nhận bản thân là phế vật, đuối lý, không thèm so đo với anh, tập trung nhặt rau, chỉ là lúc bẻ cành hư hỏng, khí lực lớn không chỉ một chút.
Tiểu Miên cắt xong đồ ăn qua giúp Cố Sênh Sênh nhặt rau, đồng thời giúp cô giải vây:"Chị Cố không quen hoàn cảnh, em làm mau hơn."
Cố Sênh Sênh đang đùa nghịch rau xanh trong tay, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Tầm,"Đường Tầm, anh thành thật khai báo, có phải Phó Thanh bảo anh đến."
Đường Tầm nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, sau đó cam chịu, Cố Sênh Sênh trong lòng nhất thời ngọt ngào hơn ăn mật, a a a ! quả nhiên Phó Thanh còn rất để ý đến cô nha.
"Tôi ngược lại cảm thấy Thanh Thanh nói không chừng chỉ đang phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thôi, bác sĩ mà, cô biết đó, từ bi bác ái, hơn nữa Phó Kha hiện tại ở nhà cô, lỡ cô có mệnh hệ gì thật không phải, cho nên đành phải ủy khuất một mỹ nam anh tuấn tiêu sái người gặp người thích hoa gặp hoa nở tôi đây ."
Người nào đó có thể mạnh miệng như vậy quả thực không biết xấu hổ, Cố Sênh Sênh nghe mà khóe miệng run rẩy, đưa tay che lỗ tai Tiểu Miên,"Em đừng để ý đến người này, người này có bệnh đó."
Tiểu Miên cười khóe mắt cong cong.
Cố Sênh Sênh lại nhe răng trợn mắt nhìn về phía Đường Tầm, phản bác nói:"Mắc cười quá à! Cố Sênh Sênh tôi sống nhiều năm như vậy có thể sống uổng phí sao? Chút chuyện nhỏ này có thể làm khó tôi à?"
Đường Tầm vi diệu nhìn cô một cái, u u nói:"Sâu kìa."
Cố Sênh Sênh: A a a ! Sâu ! lập tức đứng lên nhảy ra xa hai, phục hồi tinh thần thấy Đường Tầm trưng ra bản mặt đáng đánh đòn mới biết bản thân bị lừa.
Người nào đó chậc lưỡi,"Xem đi, tự đánh mặt mình?"
Cố Sênh Sênh lệ tuôn trong lòng. i need a/v.jpg.
Ăn cơm xong Sênh Sênh lấy di động ra mới phát hiện Cố Khương gọi liên tiếp cho cô vài cuộc mà không hay, gọi lại mới phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Tín hiệu điện thoại trên núi không tốt, khi có khi không . Cố Sênh Sênh nghĩ, phỏng chừng cũng không phải chuyện quan trọng gì, chừng nào có sóng gọi lại sau, thế là quên mất chuyện này luôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc