Từ Biệt"Cháy rồi ! Mau dập lửa !"
"Bên trong còn ai không? Cứu người trước đi!"
Ánh lửa soi sáng một vùng trời, tầng tầng lớp khói dày đặc tỏa ra từ ngọn lửa dữ tợn đang bao vây một tiểu khu xa hoa thuộc thành phố S. Trong không khí hỗn loạn, tiếng còi hú phát ra từ xe cứu thương và xe cứu hỏa hòa cùng với tiếng khóc thét của những đứa nhỏ giữa đêm mùa hè nóng rực trở nên chói tai đến đỉnh điểm.
Mà bên trong một căn hộ tư nhân đối diện cách nơi xảy ra sự cố không quá năm trăm mét, Cố Sênh Sênh vừa ăn kem ốc quế vừa nhàn nhã tựa vào ban công quan sát toàn bộ sự việc, thoạt nhìn những điều đang xảy ra chẳng hề liên quan đến mình.
"Ừm" Cố Sênh Sênh vươn đầu lưỡi liếm một ngụm nhỏ kem sắp chảy, nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, cô nâng mắt nhìn thoáng qua ánh lửa xa xa, nhếch nhếch khóe miệng.
Cố Sênh Sênh không quay đầu lại, cô biết người đến là ai, lúc mở khóa đều chuyển chìa khóa hơn một vòng sau đó quay ngược lại một chút, đây là thói quen chỉ hắn mới có.
"Sênh Sênh."
Bước chân mang theo hơi thở đàn ông lạnh buốt thấu xương, Quý Trầm từ phía sau ôm lấy Cố Sênh Sênh, đem cằm tựa trên đỉnh đầu cô, theo trình tự mở miệng nói:"Công ty có chút việc, qua đợt bận rộn này anh sẽ bồi thường cho em, chúng ta về nhà thăm bà nội được không nào?"
Nhiệt độ cơ thể đàn ông bị ngăn cách bởi lớp quần áo vẫn không ngừng cuồn cuộn truyền đến, sau lưng là một mảng ấm áp.
Cố Sênh Sênh buông mi nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay của Quý Trầm, còn kém bảy phút nữa là mười một giờ.
"Cháy kìa, Quý Trầm, anh nhìn xem."
Cố Sênh Sênh ngữ điệu bình thản, Quý Trầm không nghe thấy vẻ tức giận từ trong lời nói của cô, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khoảng thời gian này hắn liên tục về muộn mấy đêm, cô lại không bất mãn, tuy rằng trong lòng hắn có chút nghi ngờ nhưng tránh không được có vài phần đắc ý.
Hắn thầm nghĩ, sợ cái gì, bất quá thì thiếu một người phụ nữ trong vòng tay mà thôi.
Quý Trầm nhìn theo tầm mắt Cố Sênh Sênh, đến lúc tầm mắt cố định, Cố Sênh Sênh cảm nhận được hô hấp phía sau bị kìm hãm rõ ràng, cánh tay ôm cô cũng chặt thêm vài phần.
Cố Sênh Sênh mỉm cười, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Quý Trầm "Quý Trầm, anh khiến em đau đấy , làm rơi kem rồi." Cô vốn xinh đẹp, một lời oán trách ra khỏi miệng, khóe mắt đuôi mày đều mang ý vị ngọt ngào.
Cố Sênh Sênh nhàn nhã se se một loạn tóc "Đã trễ thế này, anh nói Lương Mộ Hề lúc này ở trong phòng ngủ hay là ở chỗ nào khác nhỉ?"
Lương Mộ Hề, bạn gái cũ của Quý Trầm, ba năm trước đột nhiên rời khỏi Trung Quốc đến Hollywood phát triển, một đoạn thời gian trước lại đột nhiên trở lại, vừa khéo trú ngụ ở nơi dưới mí mắt Cố Sênh Sênh, đương nhiên Quý Trầm sẽ không nguyện ý kể cho cô nghe, nay tinh tế nghĩ đến, Cố Sênh Sênh dĩ nhiên có thể biết rõ lý do Lương Mộ Hề đột nhiên rời khỏi cũng như đột nhiên trở về.
Mặc dù không quay đầu lại, cô cũng biết giờ phút này sắc mặt Quý Trầm xanh mét cỡ nào, cô không trông đợi câu trả lời của hắn, cô đã biết đáp án chỉ là không muốn tiếp tục lừa mình dối người thôi.
Cô không yêu Quý Trầm.
Cố Sênh Sênh đời này chỉ thích một người - là Phó Thanh, thích từ lúc mười sáu tuổi đến hai mươi bốn tuổi, lúc đó Cố Sênh Sênh còn là một cô gái nhà nghèo phải chạy đôn chạy đáo kiêm nhiệm những công việc lặt vặt bao gồm cả giữ trẻ để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Mà Phó Thanh lại là đại nhân vật danh chấn phong vân, gia cảnh phẩm hạnh bề ngoài đều vượt trội, bên cạnh lại có một thanh mai xứng đôi vừa lứa. Phó Thanh đối với Cố Sênh Sênh lúc đó mà nói, rất khó xảy ra mối quan hệ gì.
Tình yêu đơn phương hèn mọn kéo dài cho đến ngày Phó Thanh gặp tai nạn trên biển, thân xác chìm đắm dưới đáy đại dương, từ đó về sau, tim cô cũng ૮ɦếƭ lặng.
"Cố Sênh Sênh ! Cô !"
Quý Trầm mạnh mẽ đẩy cô ra, Cố Sênh Sênh đứng không vững lảo đảo một cái, иgự¢ ᴆụng vào tượng đá cẩm thạch bên cạnh ban công, cú va chạm khiến Ⱡồ₦g иgự¢ cô đau đớn muốn nứt xương, nhưng cô lại cảm thấy thoải mái, hắn và cô, rốt cuộc cũng đến thời khắc xé rách da mặt nhau rồi.
Nhìn tay Quý Trầm ở giữa không trung, Cố Sênh Sênh cười như không nói:"Sao hả, muốn đánh tôi sao? Sao không xuống tay đi? Là sợ tôi mách bà nội à? Chẳng lẽ anh không muốn trút giận thay cho người phụ nữ anh yêu? Hay là nói, quyền lợi tiền tài tôi có thể cho anh so với Lương Mộ Hề càng quan trọng hơn?"
Cô từ từ châm ngòi, từng câu từng chữ đâm thẳng tim Quý Trầm, tâm tư giãy dụa một lát, Quý Trầm cuối cùng vẫn thả tay xuống, cô nói đúng, mặc dù hắn thật sự yêu Lương Mộ Hề, nhưng Diêu thị với hắn mà nói, càng thêm quan trọng.
Quý Trầm ra vẻ muốn ôm cô, lại bị Cố Sênh Sênh né tránh, Quý Trầm bất đắc dĩ, đành phải nói lời mềm mỏng dỗ dành,"Sênh Sênh, đừng quậy."
"Sênh Sênh, tin anh, anh sẽ không phụ lòng em." Hắn vẫn giãy dụa, cầu nguyện cô chỉ mới hoài nghi mà thôi.
Việc đã đến nước này, Quý Trầm còn ngoan cố cứng đầu, Cố Sênh Sênh không khỏi buồn cười,"Quý Trầm, tôi nói giỡn thôi, anh yêu tôi như vậy, tôi làm sao dám chọc giận anh, yên tâm đi, Lương Mộ Hề không ở trong phòng đâu."
Lửa là do cô phóng, cô cũng xác định Lương Mộ Hề không ở trong phòng, cô làm thế chỉ vì trả thù cho bỏ ghét chứ không hề muốn lấy mạng Lương Mộ Hề. Quý Trầm lừa dối, Lương Mộ Hề khiêu khích, cô chỉ tuân thủ theo câu nói "có thù tất báo", tuy rằng cô bình thường vô tâm vô phế, nhưng nếu chạm đến ranh giới, cô cũng không khoanh tay để yên mặc cho người ta khi dễ.
Nghe vậy, trên mặt Quý Trầm lộ vẻ vui sướng khó dấu, nhưng lời kế tiếp Cố Sênh Sênh thốt ra lại làm cho hắn rơi vào khoảng tối.
"Quý Trầm, anh đánh giá cao khả năng kiểm soát cảm xúc của phụ nữ rồi, anh cho rằng Lương Mộ Hề nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh không làm gì cả, nhìn tôi và anh cùng ra cùng vào cử án tề mi, chờ đến lúc anh cưới tôi, kế thừa Diêu thị sau đó ly hôn, rồi cưới cô ta sao?"
Thì ra cô biết tất cả , Quý Trầm nháy mắt mặt xám như tro tàn,"Sênh Sênh...... Anh"
Hắn còn muốn giải thích, Cố Sênh Sênh lại không nguyện ý cho hắn cơ hội ,"Quý Trầm, kết thúc rồi, chúng ta tốt tụ tốt tán đi, tôi sẽ không nói bất cứ lời xằng bậy nào trước mặt bà nội, nếu anh còn muốn kế thừa Diêu thị, phải xem khả năng của anh rồi."
Cô mệt mỏi, cô quả thật không có cảm tình với Diêu gia, cô cũng không hề yêu Quý Trầm, chỉ là hận hắn dám lợi dụng cô, hiện tại nói rõ ràng, cô cũng không định tiếp tục dây dưa với Quý Trầm và cả Diêu gia.
Cô đã ba mươi tuổi , cũng phải đối mặt với hiện thực , cô từng nghĩ, Quý Trầm là đối tượng không tệ, không bằng đời này cứ như thế , tuy rằng cô không yêu hắn, nhưng cô sẽ cố gắng làm một người vợ có trách nhiệm đền đáp hắn.
Nếu cô không phát hiện Quý Trầm lợi dụng mình, nếu Quý Trầm thật sự thích cô như hắn thường biểu hiện, đương nhiên, trên đời này không có nếu nhiều như thế, Quý Trầm đã lừa gạt cô, Cố Sênh Sênh đời này ghét nhất là bị lợi dụng, nay mới phát hiện, cô kiếp này vẫn luôn bị lợi dụng.
Lại nói tiếp cô còn phải cảm tạ Lương Mộ Hề đã giúp cô nhìn rõ toàn bộ, nhớ đến buổi sáng hôm nay Lương Mộ Hề không coi ai ra gì vênh mặt hất hàm, Cố Sênh Sênh cũng không biết trong lòng nên có cảm xúc gì. Trước đây cô và Lương Mộ Hề đều là tiểu hoa đán cùng thời, Cố Sênh Sênh dựa vào hai nhà Diêu Quý tăng sáng tỏ độ, trong thời gian ngắn Cố Sênh Sênh đã là nhân vật nổi bật có một không hai, còn Lương Mộ Hề khi đó vẫn đang khổ cực vất vả dốc sức làm việc.
Nhưng sau khi Cố Khương qua đời, Cố Sênh Sênh liền vô tâm với sự nghiệp diễn viên, muốn diễn thì diễn, không muốn có khi biến mất mấy tháng không thấy bóng dáng, dần dà công ty cũng không trọng dụng cô nữa , sự nghiệp của Cố Sênh Sênh dừng lại ở hạng hai, thế nhưng hôm nay Lương Mộ Hề đã bước chân trên con đường trải đầy hoa hồng, đến trình độ chạm tay có thể bỏng, chỉ sợ Cố Sênh Sênh cố gắng mười năm cũng không đạt được .
Một tay bài tốt lại đánh cho nát bét.
Lương Mộ Hề đứng trên cao nhìn xuống Cố Sênh Sênh trước mặt, xung quanh không có người, nói:"Cố Sênh Sênh, cô không thể so với tôi đâu, cho dù là dung mạo, tuổi trẻ hay là tình cảm của Quý Trầm."
Nhìn lông mi uốn cong tinh xảo của Lương Mộ Hề, thâm tâm Cố Sênh Sênh đột nhiên dấy lên ý chí chiến đấu đã lâu chưa từng xuất hiện.
Cô nói:"Lương Mộ Hề, nhưng mà những thứ hôm nay cô có được , đều do tôi không muốn mới tới lượt cô, về phần Quý Trầm, đến tư cách để hắn lợi dụng cô cũng không có."
Cố Sênh Sênh, nguyên danh Diêu Sênh, kỳ thật là con gái ruột của thương nhân có tiếng ở thành phố S hiện nay Diêu Văn Sâm, mẹ cô Cố Khương và Diêu Văn Sâm chưa kết hôn đã sinh cô ra, ai ngờ gã đàn ông này lại phụ lòng bà, xoay người liền cưới tiểu thư thiên kim nhà giàu, từ đó chẳng hề quan tâm đoái hoài gì tới mẹ con cô. Bà nội Cố Sênh Sênh đối với Cố Khương tuy không có tình cảm gì, nhưng đối với cháu gái nhu thuận đáng yêu lại thương yêu vô bờ , vì vậy kịch liệt phản đối hành vi của con trai, ép buộc hắn đem cháu nội về.
Muốn bắt con gái lìa khỏi vòng tay mẹ, Cố Khương đời nào khoan nhượng, lấy cái ૮ɦếƭ đe dọa Diêu Văn Sâm, Diêu Văn Sâm sợ xảy ra chuyện khó xử lý đành phải lừa mẹ hắn nói Diêu Sênh nhiễm bệnh ૮ɦếƭ non .
Cố Khương sợ Diêu gia ςướק con, đành phải mang theo Cố Sênh Sênh tuổi còn nhỏ rời khỏi thành phố S.
Cố Sênh Sênh từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, sau này lớn lên hiểu chuyện Cố Sênh Sênh đồng ý nghe mẹ sửa lại tên, theo họ mẹ, từ nay dứt bỏ mối liên hệ cuối cùng giữa cô và người đàn ông kia.
Nhắc đến cũng buồn cười, vợ của Diêu Văn Sâm chỉ sinh một người con duy nhất lại ૮ɦếƭ yểu, ba năm trước Diêu gia muốn liên thủ với Quý gia, mượn thế lực Quý gia mở rộng thị trường, hào môn liên kết tốt nhất chính là cưới hỏi, Quý gia có đứa con trai độc tôn Quý Trầm, chỉ tiếc Diêu gia không có con gái để gả, lúc này hắn mới nhớ tới con gái bị hắn vứt bỏ nhiều năm, xuất phát từ áy náy, biết con gái còn sống, Diêu thị mở lời, nếu muốn kế thừa Diêu thị, nhất định phải cưới Cố Sênh Sênh làm vợ.
Chỉ vì một câu nói, đem Quý Trầm, Cố Sênh Sênh cùng Lương Mộ Hề cột chung một mắc nối.
Mà lúc này Cố Khương bệnh nặng, vét hết tiền tiết kiệm của hai mẹ căn bản không đủ gánh vác chi phí trị liệu đắt đỏ, Cố Sênh Sênh cơ duyên xảo hợp tiếp xúc giới văn nghệ, dốc sức làm việc. Giới giải trí là một phường nhuộm đa sắc màu, tuy rằng nổi tiếng tùy mệnh, thế nhưng đây đích thị là con đường rất nhanh kiếm ra tiền.
Diêu Văn Sâm thừa dịp Cố Sênh Sênh quay phim không ở bên cạnh chăm sóc Cố Khương, xuất tiền trị liệu cho Cố Khương đang nằm viện, Diêu Văn Sâm hứa hẹn với Cố Sênh Sênh, nhất định sẽ dốc hết khả năng chữa trị cho Cố Khương, lấy việc chữa trị cho bà uy Hi*p cô. Cố Sênh Sênh chỉ là diễn viên nhỏ mới gia nhập ngành giải trí, cô căn bản không thể bảo đảm phí chữa bệnh mẹ, nghĩ kĩ, đáp ứng Diêu Văn Sâm, qua lại với Quý Trầm.
Cố Sênh Sênh nguyên bản nghĩ rằng, chỉ cần Cố Khương hết bệnh cô sẽ tìm cơ hội mang mẹ rời khỏi Diêu gia, Diêu Văn Sâm quả thật thực hiện lời hứa, nhưng mà từng bó lớn bó lớn tiền nện xuống vẫn không thể trị khỏi bệnh cho Cố Khương, đoạn thời gian u tối đó, Quý Trầm ngày đêm ở bên cạnh cô, chu đáo hỏi han ân cần, Cố Sênh Sênh không phải không cảm động, không thì cô sẽ không mặc kệ bản thân trầm luân trong иgự¢ Quý Trầm, mà không dứt ra.
"Quý Trầm, tôi đi đây, anh tự lo cho bản thân, sau này ra đường nếu có chạm mặt cứ xem như chưa từng quen biết." Cố Sênh Sênh buông mi, đi ngang qua bên người Quý Trầm.
Quý Trầm muốn đưa tay giữ chặt cô, bàn tay đến một nửa cuối cùng thu trở về, vẻ mặt Cố Sênh Sênh quá mức quyết tuyệt, Quý Trầm nghĩ chỉ sợ lúc này Cố Sênh Sênh mới chân chính là Cố Sênh Sênh, hắn chưa bao giờ nhìn thấu cô, cô luôn ngụy trang quá tốt, mặt ngoài thoạt nhìn vô tâm vô phế kỳ thật trong lòng luôn có một cân đòn, cho dù là hắn, cũng chưa từng bước vào tâm trí cô.
Rương hành lý đã thu dọn sẵn, Cố Sênh Sênh kéo hành lý ra khỏi phòng, quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng tràn ngập kỷ niệm, còn có người đàn ông này, bây giờ cô thật sự muốn nói từ biệt. .
Sau này, cô muốn chăm chỉ làm việc, quay lại nhặt lên sự nghiệp từng bị cô vứt bỏ, tuy cô không còn trẻ, không thể cùng đông đảo tiểu hoa khóm nụ cạnh tranh , nhưng đường đời còn dài, là phụ nữ, không nên xem tình yêu là tất cả, cô muốn sống thật sảng khoái.
Đúng, cuộc sống của cô còn dài, ít nhất, trước khi như con vịt cạn rơi xuống hồ cô thật sự đã nghĩ như vậy. Thời điểm nước tràn vào lỗ tai, lỗ mũi, khoang miệng, cảm giác vô lực tràn đầy, ý niệm cuối cùng của Cố Sênh Sênh là: Tôi không cam lòng.