Đến lúc Tô San đang ở trên sân thượng chuẩn bị, thì Tiểu Chu chạy lại đây, đưa điện thoại cho cô:
“Chị Tô, có người gọi điện tới!”
Khi nhận lấy di động, Tô San liền thấy là một dãy số xa lạ, mã vùng cũng rất kỳ lạ, mấy kiểu này nhìn đã biết là điện thoại tiếp thị bán hàng, cô không hề nghĩ ngợi gì cúp máy luôn.
Đưa điện thoại lại cho Tiểu Chu nói:
“Sau này mấy cuộc điện thoại có lai lịch không rõ ràng thì khỏi cần bắt máy.”
Nghe vậy, Tiểu Chu gật gật đầu, còn Tô San chuẩn bị quay lại một lần nữa.
Còn chưa bắt đầu quay, cô hướng tới mép sân thượng, nhìn nhìn xuống phía dưới dòng người qua lại. Bóng dáng của những người dưới lầu rất nhỏ, nếu cô mà ngã xuống từ đây, nhẹ nhất là gãy chân, nghiêm trọng thì có thể sẽ mất mạng.
Mấy cảnh quay nguy hiểm trên cao thế này, dây bảo hộ buộc trên người diễn viên đều do máy móc điều chỉnh, để tránh việc người kéo dây không cẩn thận buông lỏng tay dẫn tới chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trong giới này, những chuyện đen tối mờ ám cũng không ít, có vài người thù hằn lẫn nhau có thể động tay động chân vào những lúc này, nếu như diễn viên mà bị tai nạn gãy tay gãy chân thì chắc chắn sự nghiệp cũng sẽ đi tong.
Cô ở trên sân thượng ổn định tư tưởng một hồi lâu, đến lúc đạo diễn ở phía dưới cầm loa hô chuẩn bị, Tô san mới giơ tay ra hiệu OK.
Người đóng vai tội phạm bỏ trốn trong cảnh này là một huấn luyện viên võ thuật khá chuyên nghiệp, nên anh ta tất nhiên không sợ. Đến lúc đạo diễn hô “Action!”, anh ta liền ra vẻ hoang mang rối loạn chạy tới mép sân thượng, nhìn thấy đằng trước đã cụt đường, không hề do dự nhảy xuống sân thượng tòa nhà bên cạnh.
Tô San cũng chạy theo ngay đằng sau, nhìn thấy độ cao chệnh lệch hai bên, cô không do dự, trong vòng nửa giây liền nhảy từ trên xuống. Gió lạnh tạt vào mặt cô rất đau, đai bảo hộ bên hông dần siết chặt lại, đến khi chuẩn bị đáp xuống, cô nhanh chóng điều chỉnh tư thế lăn một vòng, sau đó liền móc súng lục ra nhắm vào người đằng trước đang cố gắng chạy trốn:
“Đứng lại!”
“Cắt!”
Sau đó, Tô San xoa xoa bả vai đứng dậy, đi xuống lầu. Mặc dù cũng không có bị thương, nhưng thực ra cứ lăn lộn trên mặt đất như vậy một hồi cánh tay cũng ê ẩm. Cô cho rằng mấy động tác này cũng không nguy hiểm gì, không ngờ là cũng đau như vậy, nếu còn tiếp tục vài lần nữa, chắc cánh tay cô cũng không nâng lên được. Không biết sao mấy người như Tạ Duyên lại thích đóng mấy phim kiểu này nữa. Dù sao chắc chắn về sau cô sẽ không nhận những loại phim thế này, chân tay cô mảnh khảnh chịu không nổi giày vò như vậy.
Đi xuống dưới lầu, đạo diễn thấy cô tới, miệng ngậm điếu thuốc cười cười:
“Không tồi, cảnh này vậy là được rồi, nhưng lát nữa tới lúc hai bên đánh nhau, ánh mắt cô phải lạnh lùng một chút, không thể hiện cảm xúc gì cũng được, nhưng ánh mắt phải gắt gao nhìn về phía tên tội phạm, cô đã hiểu chưa?”
Tô San gật gật đầu. Lát nữa cô còn phải đóng cảnh đánh nhau với tội phạm, cho nên lại phải quay lên sân thượng, có điều cánh tay cô vẫn đang khá đau.
Phim hành động bình thường sẽ không đánh thật, nhưng cố vấn võ thuật đóng vai tội phạm thì nói cô cứ đánh thật, còn anh ta sẽ cố gắng thu bớt sức lực lại tránh đả thương cô. Tô San biết, anh ta thấy được sức lực của cô cũng không lớn, cho dù có đánh thật vào người anh ta thì cũng chẳng có vấn đề gì, cho nên Tô San cũng nghe theo mà đánh thật.
Cảnh này cũng phải bị NG mất mấy lần mới xong, sau đó cũng chỉ quay mấy cảnh khá nhẹ nhàng.
Đến lúc tối khi về lại khách sạn, Tô San chỉ cảm thấy cả người rã rời, quả nhiên phim hành động không hề đơn giản như cô nghĩ.
Tắm rửa xong xuôi, cô liền đi lấy rượu thuốc xoa Ϧóþ bả vai, lúc này điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Thấy là điện thoại của Tạ Duyên, cô lập tức bắt máy, mở loa ngoài, mình thì ngồi trên giường xoa Ϧóþ bả vai.
“Anh gọi điện thoại sao em lại cúp máy?”
Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, còn mang theo tiếng rè rè, có vẻ tín hiệu không tốt lắm.
Tô San sửng sốt, hơi khó hiểu, cẩn thận ngẫm lại, bỗng nhiên nhớ tới dãy số quảng cáo tiếp thị sản phẩm kia. Cũng không thể trách cô được, người bình thường ai mà lại dùng số điện thoại nhìn là biết gọi đến để tiếp thị chứ?
“Số điện thoại kia của anh quá kỳ lạ, cho nên em không có nhận. Vì sao anh không dùng điện thoại của mình để gọi?”
Tô San xoa mạnh phần bả vai, không cẩn thận xuýt xoa một tiếng, nhăn mày.
Có lẽ nghe thấy tiếng của cô, người bên kia trầm giọng nói:
“Em bị sao vậy?”
Tô San cất chai rượu thuốc, thản nhiên nói:
“Gọt táo không cẩn thận bị đứt tay.”
Nếu Tạ Duyên mà biết cô đóng mấy cảnh nguy hiểm như vậy, chắc chắn sẽ bắt cô dùng diễn viên đóng thế cho bằng được.
Nói xong, thấy bên kia chỉ truyền đến mấy tiếng rè rè, giống như sắp mất tín hiệu, giọng nói của Tạ Duyên cũng truyền tới đứt quãng. Tô San nghe một hồi cũng không biết hắn nói gì, chỉ có thể cầm điện thoại đi ra ban công.
“Anh nói lại lần nữa đi, em không nghe rõ.”
Cô nói.
Ngoài trời rất lạnh, Tô San đi ra quên không mặc thêm áo khoác. Hiện giờ ở trong điện thoại đã không còn tiếng rè rè nữa, giọng nói của Tạ Duyên rất rõ ràng:
“Lý Hách đã gửi cho anh đoạn video quay em nhảy lầu rồi.”
Tô San: “……”
“Cái gì? Anh nói lại lần nữa đi, em nghe không rõ?”
Cô còn cố ý nói lớn hơn, giả vờ như vẫn không nghe thấy gì.
Người ở đầu dây bên kia im lặng chốc lát, giọng nói trầm trầm ấm áp còn mang theo vẻ nghiêm túc:
“Những cảnh có động tác đơn giản em có thể tự đóng, nhưng nếu như là những cảnh nguy hiểm kiểu như hôm nay thì nhất định em phải để cho diễn viên đóng thế.”
Nghe thấy hắn nói vậy, Tô San còn tính nói gì đó, đối phương lại buồn bã nói:
“Nếu em còn nói một đằng làm một nẻo, anh sẽ nói chuyện với đạo diễn Chu, dù sao tụi anh cũng có chút quen biết.”
Tô San: “…..”
Cô thở dài, tựa người vào lan can ngoài ban công, nhìn xuống bể bơi của khách sạn ở bên dưới, một hồi sau chỉ nhẹ nhàng “Hừ!” một tiếng.
“Không phải anh đang ở bên đó cũng đóng mấy cảnh nguy hiểm sao? Vì sao anh không chịu dùng diễn viên đóng thế?”
Tô San ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng nói nhẹ nhàng tinh tế vang lên.
Nghe vậy, Tạ Duyên chỉ thản nhiên nói:
“Hai chúng ta không giống nhau.”
“Có chỗ nào không giống? Em nghe nói mấy ngày nữa Hạ Hoa sẽ qua đó gặp anh, nếu lúc về anh ta nói cho em rằng anh đóng cảnh nào nguy hiểm, em sẽ….”
Tô San nói tới đây hơi dừng lại, cuối cùng nghiêm túc nói:
“Em sẽ không bao giờ nấu cơm cho anh nữa!”
Nói xong, thấy bên kia lại truyền tới tiếng rè rè, Tô San mới vô cùng nghiêm túc nói vào điện thoại:
“Anh cũng không được nói một đằng làm một nẻo, nếu không….”
“Em đang quan tâm anh sao?”
Đột nhiên Tạ Duyên lên tiếng còn mang theo tiếng cười khẽ. Một làn gió lạnh thổi tới, Tô San lập tức đi vào trong mặc thêm áo, vừa đỏ mặt nói vào điện thoại:
“Hừ! Anh có thể quan tâm em, vì sao em lại không thể quan tâm anh?”
Nói xong, Tô San giống như bị điện giật, ném điện thoại lên nệm, giơ tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đang nóng ran của mình. Trong lòng tự nhủ mình không cần xấu hổ làm gì, bạn trai bạn gái quan tâm nhau là bình thường.
“Vậy có qua có lại, anh rất nhớ em, có phải em cũng rất nhớ anh không?”
Do điện thoại mở loa ngoài, mặc dù cách khá xa nhưng giọng nói của hắn vẫn rất rõ rang. Tô San ngồi ôm đầu gối, nhìn qua điện thoại đang ở trên nệm giường không nói gì, chỉ cảm thấy mặt cô ngày càng nóng lên. Cả hai người không nói gì, chỉ trầm mặc thật lâu, đến lúc trong điện thoại lại có tiếng rè rè, vừa nghe là biết bên phía Tạ Duyên tín hiệu lại không tốt. Lúc này Tô San lại gần, trùm chăn, bỗng nhiên nhỏ giọng nói vào điện thoại:
“Em đúng là có một chút nhớ anh.”
Nói xong, mặc kệ người bên kia có nghe được hay không, cô lập tức cúp máy. Sau đó đi vào phòng tắm dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, sau đó lại chui vào chăn.
Không biết là Tạ Duyên có nghe được hay không, nhưng Tô San vẫn ở trong ổ chăn lăn qua lộn lại mấy vòng hơn nửa tiếng đồng hồ mới ngủ thi*p đi.
Ngày hôm sau vẫn quay rất nhiều cảnh hành động, có điều Tô San vẫn tìm đạo diễn, sắp xếp lại mấy cảnh tương đối nguy hiểm sẽ sử dụng diễn viên đóng thế. Đạo diễn cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ nghĩ là cô không chịu nổi mấy cảnh diễn có cường độ cao thế này, cho nên cũng nói trợ lý đạo diễn tìm diễn viên đóng thế đã được chuẩn bị từ trước tới đây.
Hôm nay Tạ Duyên cũng không có gọi cho cô nữa. Tô San có hỏi Hạ Hoa khi nào sẽ bay qua Châu Phi, biết được anh ta sẽ đi vào ngày mốt. Lại nói anh ta để ý Tạ Duyên một chút, nhất định không được để hắn đóng mấy cảnh quay nguy hiểm.
Hạ Hoa chính vì lo lắng sợ Tạ Duyên xảy ra chuyện gì nên mới bay qua đó, nên nghe cô nói vậy cũng không có ý kiến gì. Anh ta có vẻ rất mong muốn Tạ Duyên không đóng bộ phim này nữa, điều kiện sinh hoạt ở nơi rừng rậm nguyên thủy rất kém, không biết tại sao Tạ Duyên cứ nhất định phải nhận đóng bộ phim này cho bằng được.
Tô San cũng rất bận rộn, thứ Sáu tuần này phải đi ghi hình kỳ thứ hai của chương trình thực tế. Có lẽ do trong nước hiện giờ quá lạnh, kỳ này ban tổ chức tổ chức ghi hình trên một hòn đảo ngoại quốc khá ấm áp, chỉ cần mặc áo ngắn tay là được.
Có vẻ sợ cô bị người khác đoạt mất sự nổi bật, chị Lưu còn bắt cô đưa theo nhà tạo hình cùng đi, chắc chị ấy không tin tưởng nhà tạo hình của ban tổ chức chương trình.
Khách mời của chương trình kỳ này gồm có Giang Dần, Mục Dao, Dương Chỉ, Mã Lê, Mã Trị Quần. Mã Lê là nghệ sỹ hướng tới hình tượng ѕєχy gợi cảm nên dáng người rất đẹp, rất thu hút sự chú ý. Mã Trị Quần là MC chương trình truyền hình, năng lực điều tiết không khí vô cùng tốt, ban tổ chức có lẽ cảm thấy tổ hợp thành viên và khách quý lần này có thể sẽ rất loạn nên mới cố ý mời anh ta tới để điều tiết không khí.
Tuy rằng những người như Giang Dần, Mục Dao cát xê tham gia chương trình rất cao, nhưng chắc chắn bên ban tổ chức không cần phải trả nhiều tiền như vậy. Chương trình này của đài Tương Nam, là đài truyền hình nằm trong top đầu cả nước, có rất nhiều người nổi tiếng muốn tạo quan hệ tốt với bên nhà đài. Mục Dao hay Dương Chỉ sau này đóng phim cũng sẽ muốn phát sóng trên đài Tương Nam, hiện giờ cũng xem như có qua có lại, sẽ không ai ngu ngốc tới mức đòi cát xê cao ngất ngưởng, đắc tội đài truyền hình thì cũng sẽ không có lợi lộc gì.
Hòn đảo nhỏ này vô cùng ấm áp, Tô San cũng chỉ mặc một cái váy maxi màu trắng. Buổi trưa đã tới khách sạn, cô có thấy trợ lý của Dương Chỉ, hình như đang tính ra ngoài mua đồ. Cô vào quầy lễ tân, nhận phòng sau đó cùng chị Lưu lên lầu.
Trong thang máy cũng không có ai khác, chị Lưu lên tiếng:
“Chương trình kỳ này chắc sẽ được phát sóng lúc ra Tết, lúc đó phim điện ảnh “Loạn thế chi ca” cũng đã công chiếu rồi, cho nên chương trình kỳ này em cố gắng biểu hiện thật tốt, nếu được mọi người chú ý, cộng thêm độ hot của phim điện ảnh, lúc đó sẽ rất thuận lợi nâng cao độ nổi tiếng của em.”
Phim điện ảnh cùng với gameshow, chắc chắn sẽ xuất hiện trên truyền thông rất nhiều, hơn nữa chương trình kỳ này có nhiều nghệ sỹ đông fan hâm mộ như vậy, đảm bảo sẽ có rất nhiều đề tài để bàn luận.
“Em biết rồi.”
Tô San vừa nói, thì cửa thang máy cũng vừa lúc mở ra.
Cô đi vào phòng mình, còn chị Lưu thì ở phòng bên cạnh. Vương Trừng hiện giờ còn đang có lịch trình khác, rạng sáng hôm sau mới tới đây, nếu không hắn chắc chắn lại rủ rê cô ra ngoài ăn cơm.
Sáng hôm sau, 9 giờ chương trình sẽ bắt đầu ghi hình, thì 7 giờ Tô San đã bắt đầu trang điểm. Chị Lưu nói, khi các nữ diễn viên cùng nhau xuất hiện, cho dù biểu hiện không tốt lắm, nhưng tạo hình đẹp thì cũng coi như đã lấy được một nửa sự nổi bật của người khác rồi.
Chị ấy muốn cô đi theo hình tượng nhẹ nhàng trong sáng, không nên làm màu. Vì vậy chỉ đưa cô mặc một cái váy liền màu xanh da trời khá đơn giản, tóc 乃úi cao lên, trang điểm nhẹ nhàng.
Đến lúc đi qua tới chỗ ghi hình trên bờ cát, mọi người cũng đều đã tới đông đủ. Mã Lê mặc một chiếc áo thun không tay trễ иgự¢, nhìn vậy thấy иgự¢ cô ấy càng lớn hơn, cùng với quần short jeans, phô bày dáng người đẹp của cô ấy. Mục Dao thì cũng mặc quần short jeans và áo thun trắng, khoe đôi chân dài trắng nõn, có điều do vóc dáng không đẹp bằng Mã Lê, иgự¢ không lớn bằng, chân cũng không dài bằng, khí chất cũng không bằng, hai người đứng gần thì trông cô ấy như một đứa bé chưa trưởng thành. Mà Dương Chỉ thì mặc một chiếc áo crop-top, phía dưới là váy dài.
Chương trình vẫn chưa bắt đầu, mọi người đều ngồi trên mấy cái ghế ở bờ biển phơi nắng, giống như được du lịch nghỉ phép. Thấy cô tới, Vương Trừng trong tay còn đang ôm một trái bóng lại gần, vô cùng nghiêm túc thấp giọng hỏi cô:
“Vì sao cô với Tạ Duyên ở bên nhau lâu như vậy mà tôi lại không biết?”
Tô San: “……”
Cô ngồi dựa vào ghế xếp, đeo kính râm, cũng không nhúc nhích, giọng nói thản nhiên:
“Rõ ràng như vậy, anh còn không nhận ra được, tôi cũng đâu có cách nào khác.”
Thỉnh thoảng có mấy nhân viên ban tổ chức chương trình đi qua đi lại, Vương Trừng mặc áo thun và quần short ôm một quả bóng ngồi bệt xuống bờ cát, nhìn xung quanh, vẻ mặt bất mãn:
“Hèn chi tôi còn không có số điện thoại của Tạ Duyên mà cô thì lại có vẻ khá thân với anh ấy như vậy, anh ấy còn vì cô mà đóng phim truyền hình, không thể tin được a!”
Tô San tháo kính râm xuống, liếc hắn một cái:
“Tôi nghe nói ban tổ chức muốn để anh cùng đội với Dương Chỉ?”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Vương Trừng lập tức biến đổi, tức giận ném quả bóng xuống mặt đất, trên mặt đầy vẻ châm chọc:
“Đừng nói tới cô ta trước mặt tôi. Cô ta thích Giang Dần, người đại diện của cô ta còn cố tình nói với bên ban tổ chức sắp xếp cô ta với Giang Dần một đội. Tôi vốn dĩ cũng chẳng thích chung đội với cô ta, nhưng trước đây chính cô ta chủ động lợi dụng tôi để lăng xê couple, giờ lại qua cầu rút ván, như vậy thì khác nào vả vào mặt tôi một cái!”
Các nghệ sỹ có đông fan hâm mộ thỉnh thoảng sẽ cùng nhau lăng xê couple là rất bình thường, ai cũng đều có lăng xê với vài người. Có điều kiểu dùng xong rồi bỏ như Dương Chỉ thì khá hiếm thấy, còn cố tình muốn lăng xê couple với đối thủ của Vương Trừng nữa, Vương Trừng không vui thì cũng đúng thôi.
Đạo diễn chương trình đang ở bên kia cầm loa hô mọi người tập hợp. Tô San ngồi dậy, vỗ vỗ vai hắn an ủi, mỉm cười nói:
“Vậy anh cũng có thể vả mặt lại cô ta mà.”
“Cô có ý gì?”
Vương Trừng ghé đầu qua hỏi.
Tô San cười cười đứng lên, duỗi duỗi người khởi động:
“Đi thôi, đồng đội Mục Dao của anh còn đang chờ kìa.”