“Từ nay về sau phải gọi anh là ông xã.”
Hắn vừa nói dứt lời, Tô San lập tức đỏ mặt, quay đi không thèm nhìn hắn:
“Hiện giờ là thời đại nào rồi, giới trẻ bây giờ chẳng còn ai gọi như vậy nữa.”
Nghe vậy, Tạ Duyên lại hơi nhướng mày, thích thú hỏi:
“Vậy giới trẻ bây giờ thường gọi như thế nào?”
Hắn lại ghé người lại gần, kề bên tai cô khẽ nói:
“Anh yêu?”
Hơi thở ấm áp của hắn phả ra bên tai, Tô San lập tức đưa tay đẩy hắn ra:
“Mau lái xe!”
Tạ Duyên càng ngày càng không có giới hạn!
Nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của cô, Tạ Duyên khẽ cười một tiếng sau đó nhấn chân ga. Hai người cũng đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, hắn cảm thấy da mặt của Tô San vẫn rất mỏng.
Đến khi về đến nhà, Tô San thấy mẹ cô đã làm ra một bàn ăn rất hoành tráng. Do tối nay cô còn phải chạy về phim trường vì vậy cũng không ở lại được bao lâu, đừng nói tới chuyện dọn qua nhà của Tạ Duyên, chỉ có thể để hắn đưa cô ra sân bay mà thôi.
Mấy ngày sau vẫn chỉ tập trung quay phim, Tô San cũng không xin nghỉ ngày nào, chỉ có Tạ Duyên thỉnh thoảng có vài lần tới phim trường thăm cô. Cho đến gần cuối năm, áo cưới được làm xong, cô lại bị gọi đi thử đồ.
Áo cưới theo kiểu truyền thống đã hoàn thành, từng đường kim mũi chỉ đều là do những thợ có tay nghề hàng đầu thêu lên. Có điều, Tô San cảm thấy phần hoa văn ở mép tay áo không được đẹp cho lắm, vì vậy, buổi tối lúc rảnh rỗi lại tranh thủ mang kim chỉ ra sửa lại một chút.
Còn chiếc áo cưới mang kiểu Tây thì cũng là mời nhà thiết kế hàng đầu để thiết kế. Tô San cũng có từng nhìn thấy cô ấy một lần, trong một lần tham dự sự kiện thời trang nào đó, nhà thiết kế này rất nổi tiếng.
Ngày hôm đó tuyết rơi nhẹ, đến lúc Tô San, Tạ Duyên cùng với Diêu Nhân cùng đi tới studio, tất cả nhân viên ở đó còn đang họp. Đợi một lát, có vài người từ trong phòng họp đi ra, đi đầu tiên là một phụ nữ mặc một chiếc áo măng tô màu đen bó sát cả người, mái tóc màu nâu được uốn thành lọn lớn. Cô ấy nhìn thấy tụi cô lập tức tiến lên chào hỏi:
“Ngại quá, do lúc nãy đang bàn bạc mẫu thiết kế với các đồng nghiệp cho nên ra hơi trễ, không khiến các vị đợi lâu chứ hả?”
Tô San cười cười bắt lấy bàn tay cô ấy đang giơ ra, nhẹ giọng cười nói:
“Chúng tôi cũng chỉ vừa mới đến cách đây không lâu.”
An Lệ nhìn cô gái đứng trước mặt, mặc dù cô ấy mặc một chiếc áo khoác nỉ trên người nhưng thoạt nhìn cũng thấy được vóc dáng rất xinh đẹp, hơn nữa da vô cùng đẹp. Cô lại nhìn sang Tạ Duyên đứng cạnh một cái, sau đó cong khóe môi cười nói:
“Mời mọi người đi với tôi nhé.”
Nghe vậy, Tô San và Tạ Duyên liền đi theo cô ấy đi tới một căn phòng khác. Trong phòng treo vài bộ trang phục, đặc biệt có một chiếc váy cưới trắng như tuyết được treo lên cao, phần đuôi váy dài quết đất.
Đi tới trước chiếc áo cưới, An Lệ chỉ vào phần vai áo, rồi lại liếc nhìn qua Tạ Duyên nói:
“Tôi đã thiết kế dựa theo yêu cầu của anh, thêm phần tay áo trễ vai, cho dù khom lưng xuống cũng không sợ bị lộ. Hơn nữa kiểu này cũng không phải là kiểu chú trọng thể hiện đường nét cơ thể, phần từ eo trở xuống là kiểu váy xòe, mặc vào cũng không quá bó sát. Bây giờ có thể để Tô San mặc thử vào xem còn gì cần sửa không.”
Nghe An Lệ nói, Tô San lại nhìn sang Tạ Duyên với vẻ mặt khác thường. Bây giờ cô mới đột nhiên nhớ ra, mấy bộ quần áo bình thường Tạ Duyên mua cho cô cũng đều có kiểu dáng rất kín đáo, bảo thủ.
“Uhm, vậy thử xem sao.”
Tạ Duyên nhìn qua bộ váy cưới này một lượt, sau đó nhìn sang Tô San đang đứng bên cạnh:
“Em đi vào thử đi, nếu không thích chỗ nào thì nói họ sửa lại.”
Tô San không nói gì, hơi bĩu môi đi theo hai nhân viên của studio vào phòng thử đồ. Tất nhiên là bộ áo cưới này một mình cô chắc chắn không thể nào tự mặc vào được.
Nhìn thấy cấp trên của mình đang đứng nói chuyện với Tạ Duyên, mấy nhân viên trong studio đều không nhịn được lại lấy điện thoại ra chụp lén mấy tấm, tuy nhiên lại không dám đăng lên mạng, dù sao đây cũng là sự riêng tư của khách hàng. Chẳng qua tưởng tượng tới việc Tạ Duyên sắp sửa kết hôn với Tô San, tụi cô cảm thấy mình đã biết được tin tức độc quyền số 1. Vì trên mạng hiện giờ hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào, vậy mà hai người này đã chuẩn bị hôn lễ rồi.
Trước đây An Lệ cũng đã từng xem phim điện ảnh do Tạ Duyên đóng. Sau đó cô còn nghe nói có một nhãn hiệu thời trang rất cao cấp muốn mời anh ta làm người phát ngôn nhưng cuối cùng bị Tạ Duyên từ chối. Lúc đó rất nhiều người trong giới thời trang, bao gồm cả cô đều rất khó hiểu, vì đây là một cơ hội đặc biệt, có thể giúp anh ta nhanh chóng nâng cao địa vị của mình trong giới thời trang. Nhưng sau này cô mới hiểu được, Tạ Duyên người ta vốn dĩ không có ý định đặt chân vào giới này.
Có điều một thời gian ngắn trước đây, cô lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ Công ty Giải trí Hoa Nham, nói muốn mời cô thiết kế áo cưới. Vào thời điểm nghe thấy là đám cưới của Tạ Duyên, cô chỉ cảm thấy không thể tin được, hai người mới công khai chưa tới nửa năm thì đã kết hôn rồi. Hơn nữa trong một năm trở lại đây, Tô San cũng vô cùng hot. Hai người đều đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp thì đùng một cái muốn kết hôn. Ở một nơi luôn xem lợi ích là điều quan trọng nhất như giới giải trí thì chuyện này là chuyện vô cùng hiếm có.
Mất hơn mười phút mới mặc xong, Tô San đưa tay nhấc nhẹ làn váy lên từ phòng thay đồ đi ra. Hai nhân viên kia cũng đi đằng sau nâng váy phụ cô. Tạ Duyên nãy giờ đang trao đổi với An Lệ về mẫu khăn đội đầu, hình như nghe được tiếng gì đó, đột nhiên quay đầu sang liền thấy người con gái mặc váy cưới đứng dưới ánh đèn sáng lấp lánh của khu vực thử đồ.
Mấy nhân viên studio đứng bên ngoài cũng nhìn Tô San với vẻ kinh ngạc vì trông cô quá xinh đẹp. Mặc dù phải nói rằng, đã lăn lộn trong giới giải trí tất nhiên sẽ chẳng có mấy người xấu, nhưng vẻ ngoài của Tô San thật sự là rất nổi bật trong giới, vóc dáng thì mảnh mai, nhưng lại rất quyến rũ, đặc biệt là làn da trắng đến mức gần như phát sáng ở dưới ánh đèn chói lóa lại giống như được phụ trợ thêm.
Cô gái trước mặt da dẻ trắng nõn, phần đầu vai hơi lộ ra, phần vải ren khiến phần xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Mặc dù kiểu váy xòe nhưng vẫn không che dấu được đường nét thân hình xinh đẹp của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, có vẻ hơi khó hiểu.