"Là tôi!."
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên đáp lời cho sự thắc mắc của Dân Thác.
Anh ngỡ ngàng quay đầu nhìn lại, là mẹ của Cố Nguyệt. Sao bà lại ở đây và hàng vạn câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu anh muốn anh hỏi bà Điền.
"Dì, sao dì...à dì có gặp Cố Nguyệt không dì?"
Vẫn muốn hỏi tại sao bà ở đây nhưng lại lo lắng cho Cố Nguyệt hơn mà hỏi về cô.
Bà Điền chỉ mỉm cười lắc đầu.
"Không, tôi ở đây chờ cậu cùng bà Giang nên tránh mặt con gái mình thì tốt hơn."
"Dì..."
Nhận ra cách xưng hô đầy xa lạ này khác với lúc sáng anh đã đưa Vân Nghiễm sang nhà bà. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao mẹ cô lại tránh mặt cô càng khiến anh tò mò hơn về câu chuyện này đây.
"Chị gái, lâu rồi không gặp!"
Bà Giang cong cong khóe môi lên, bước tới đứng trước mặt mẹ cô nói.
Lời mẹ Dân Thác vừa kết thúc. Anh tròn mắt nhìn cả hai mà không nói nên lời.
"Cuộc sống em thế nào? Vẫn ổn nhỉ? Có cậu con trai rất tốt đấy."
Bà Điền gật đầu, rồi liếc nhìn sang gương mặt Dân Thác đã tái xanh vì lời nói của cả hai người mẹ này.
Anh vẫn không tin vào những gì mình đang nghe sao? Mọi chuyện chính là như vậy đấy.
"Mẫn An, em nên nói rõ mối quan hệ của chúng ta và cả Cố Nguyệt cùng con trai em ra cho rõ nào."
Nghe bà Điền đã đi thẳng vào vấn đề này, bà Giang một bên vẫn có chút không nỡ nhưng vì hạnh phúc con trai bà, vì tình yêu ngang trái này...
"Thác, như con đã thấy, mẹ và bác Ân là chị em ruột. Nên con và Nguyệt....thật sự không thể lấy nhau."
"Mẹ, mẹ nói dối con đúng không?"
Dân Thác lắc đầu, bản thân như bị tin chấn động này tổn thương đến mình mà lùi lùi lại, rồi khụy người xuống.
Bà Điền lắc đầu vì sự cố chấp của cháu bà. Lúc sáng đã gặp cứ tưởng là chồng của em gái bà, nhưng khi Cố Nguyệt giới thiệu thì lại không.
Nghi ngờ nên bà đã gọi cho người em hơn mười năm nay không liên lạc mà hỏi chuyện, rồi mới biết được em bà cũng biết Cố Nguyệt là con gái bà nên ra sức ngăn cản mà vẫn không chịu nói sự thật sợ cả hai sẽ đau lòng nhất là Dân Thác.
Đến nước này thì không thể giấu được nữa rồi...
"Cố chấp như ba cháu nhỉ? Nhưng hi vọng cháu sẽ hiểu ra vấn đề. Huống hồ, Nguyệt nó vẫn còn rất thương chồng cũ nó."
"Hắn ta không xứng đáng với Nguyệt. Hắn ta bắt cô ấy hiến máu cho tình đầu, hắn không yêu cô ấy bằng con."
Nghe mẹ cô khuyên như vậy, nhưng anh không đồng ý. Anh không muốn mất cô như vậy...
Chị em họ sao? Nó bây giờ là mối quan hệ buồn cười nhất mà anh từng biết. Từ người anh yêu, bây giờ phải gọi hai từ:"Chị họ.."
"Nhưng không phải mình con yêu Nguyệt, con hiểu không?"