"Cô gì ơi, chồng cô bị tai nạn ở đường 12. Lưu tên cô là vợ đây cô mau đến..."
Bíp.
Chưa kịp để người đầu dây nói hết, Cố Nguyệt đã cuống cuồng lên ngắt tín hiệu điện thoại. Nhanh chóng đứng dậy chạy đi ngay mà quên cả thay bộ váy.
Bắt được một tuyến xe điện tử cô hối vị bác tài chạy nhanh đến nơi xảy ra tai nạn. Lòng thầm mong, Vân Trác đừng có chuyện.
Cô biết tên danh bạ "Vợ" này có Vân Trác đã từng lưu. Bản thân cô cũng từng là vợ hắn, nên cái danh chồng mà người lúc nãy nói người bị tai nạn là hắn.
Chỉ là hận, nhưng cô không hi vọng rằng hắn sẽ ૮ɦếƭ....
Tới nơi, Cố Nguyệt chạy vội đến gần đường số 12 thật sự có tai nạn giữa hai chiếc ô tô. Cô lao đến hỏi thăm người xung quanh thì biết cả hai người bị tai nạn đã được đưa đi cấp cứu. Phải vòng lại một lần nữa ở bệnh viện mới rõ tình hình hắn như thế nào.
Chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ, cô mới có chút vội vã nhìn vị bác sĩ từ cánh cửa cấp cứu bước ra.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"
"Cả hai đều không sao, một người thì ở phòng 203, một người thì ở phòng này!"
Ông lau lau mồ hôi trên trán, rồi đẩy nhẹ gọng kính chỉ về hướng đối diện và hướng cửa này.
"Cảm ơn."
Cô liền cúi đầu cảm ơn rồi chạy vội vào trong xem Vân Trác như thế nào.
Mở cửa bước vào, cô có chút bất ngờ khi người đang nằm trên giường hồi sức lại là Dân Thác!
Là anh đã lưu cô là vợ sao? Hóa ra người bị tai nạn là anh. Nhưng may là anh không sao.
"Thác, anh có sao không?"
Thấy anh vừa mơ màng tỉnh dậy, cô thở phào nhẹ nhõm nhìn anh quan tâm.
Dân Thác có chút bất ngờ cùng cảm động, xoa xoa đầu vừa được băng bó, rồi ngước mặt lên nhìn cô hỏi:
"Sao em biết anh bị tai nạn thế? Mà thật may vì em đã lo lắng cho anh."
Anh cười cười trong sự hạnh phúc. Cố Nguyệt cũng không giấu mà nói với Dân Thác, nhưng anh liền nhớ gì đó là nắm chặt tay cô, tái mặt kể lại toàn bộ.
"Vân Trác, Vân Trác cũng bị tai nạn. Xe anh đột nhiên thắng không được lại vô tình gặp anh ta. Biết xe anh có vấn đề mà lại tránh xe khác nên đã đâm thẳng xe vào cột điện, xe anh liên tiếp đâm vào xe anh ta nên mới gây tai nạn..."
Vừa nghe xong câu chuyện, Cố Nguyệt đã lao thẳng ra cửa mà chạy sang phòng bác sĩ vừa nói. Thì ra cô nhận được từ số điện thoại của Vân Trác chứ không phải là Dân Thác, cô lầm tưởng..
Nhìn bàn tay mình vừa nắm giờ đây đã trống rỗng khiến anh có chút ngơ ngác nhìn. Rồi mỉm cười, chẳng rõ hạnh phúc hay đau thương.
Là do anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Cô lại lo lắng cho hắn tới vậy, là anh sai khi lúc đấy đã cá cược cùng Vân Trác! Anh thua rồi.
Căn phòng số 203 hiện rõ trong mắt cô. Cố Nguyệt liền nhanh đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Quản gia đứng im lặng nhìn hắn. Trông thấy cô ông liền cúi người thấp một chút chào cô.
Cô ra hành động im lặng như muốn hắn nghỉ ngơi, ông cũng hiểu mà gật đầu rồi đi ra ngoài để dành thời gian riêng tư cho cô và hắn.
Bước nhẹ nhàng ngồi xuống ghế cạnh giường hắn. Cô xoa nhẹ bàn tay đã chai sạn của hắn..
Vân Trác cũng bị hành động này mà nhíu nhíu mày, dần dần mở mắt khiến cô giật mình mà vội rút tay về.
"Nguyệt..."