"Em hạnh phúc như vậy sao? Ở bên tôi em chưa bao giờ cười như vậy...."
Môi mỏng dần dần tái nhợt, lại cần thuốc nữa rồi. Không thể nào ૮ɦếƭ được, còn phải ở cạnh cô nữa kia mà. Chỉ nghĩ thế, nụ cười vươn lên trên khóe môi, quay sang người bên cạnh.
"Chúng ta về thôi."
"Vâng!"
Chiếc xe cũng từ từ lăn bánh đi trong màn đêm của thành phố.
Mọi thứ cũng dần như thật sự đến quá bất ngờ. Cứ nghĩ khi mình thật sự hết bệnh mới đi tìm cô, nhưng chưa gì bên cạnh cô đã có người đàn ông khác cùng nhau trở về đây.
Quả thật trong thâm tâm hắn chỉ muốn hỏi rằng, Cố Nguyệt em có hiểu lòng anh?
Nhưng có trách, là trách chính bản thân hắn đã vô tình, thì tại sao lại trách cô vô tâm được. Nhưng mọi chuyện thật như cô nghĩ sao? Không phải rồi! Hắn vì có nguyên nhân nên mới như thế, hắn thật sự chẳng cố ý...
"Lão Lưu, ông làm cho Tuyệt gia bao nhiêu năm rồi?"
Mắt Vân Trác khép hờ, tựa lưng vào ghế. Có chút mệt mỏi hiện lên trên gương mặt kia.
Quản gia chuyên tâm lái xe nhưng nhận được câu hỏi từ hắn, cũng ngẫm một chút rồi đáp.
"Gần 40 năm rồi ông chủ!"
"Thế à? Tại sao năm đó ông lại làm như vậy?"
Có chút bất ngờ, quản gia khẽ chau chau mày lại một chút, nhận ra việc hắn hỏi là nhiều năm về trước. Bản thân ông cũng rất rõ chuyện hắn muốn đề cập tới là gì, xem ra vẫn là ông chủ tài giỏi. Thừa biết mọi chuyện nhưng lại im lặng như không có gì xảy ra đến tận hôm nay.
"Ông chủ, ông rất giống cố Tuyệt lão gia."
"Ông tôi sao?"
"Phải!"
Chỉ khi nhắc đến, môi ông cũng nở một nụ cười buồn. Ông lẳng lặng gật đầu.
Vân Trác cũng thật sự thắc mắc. Hắn đưa mắt sang nhìn ông chờ đợi ông kể một câu chuyện gì đó mà chính bản thân hắn chưa từng nghe và cũng chưa từng biết.
"Cố Tuyệt lão gia đã từng đắm chìm vào một cô đào mà quên đi cố lão phu nhân. Bà ấy rất cô độc. Mỗi khi nhìn cánh bướm, bà lại ước mình có thể tự do bay lượng. Mỗi khi nhìn thấy mây, bà ước mình có thể bồng bềnh trôi nổi không cần phải lo lắng. Rồi năm tôi 25 tuổi áo rách quần nát, bà ấy thương tình nhận tôi làm quản gia, ba ngài lúc ấy cũng gần 10 tuổi rồi. Có lẽ không ai biết bà ấy mắc căn bệnh ung thư xương bản thân càng gầy gò ốm yếu rất nhiều. Nhưng vẫn một lòng chờ đợi phu quân của mình tỉnh ngộ mà quay lại với bà và con. Nhưng đến khi biết trân trọng rồi thì bà ấy cũng đã ra đi mãi mãi. Bà ấy là người mà cả cuộc đời tôi chẳng thể quên được... Vì thế tôi không muốn phu nhân tiếp bước theo vị cố lão phu nhân ấy, không cần phải chờ đợi một người trong vô vọng."
Kể lại những dòng hồi ức xa xăm, ông cũng đã rơi lệ mà khóc. Ai lại đoán được, quản gia đã từng yêu một người phụ nữ cao quý, đã từng chăm sóc đến ngày bà ấy lìa xa cuộc đời này. Ông chỉ hướng mắt về bà ấy, mãi mãi không xa rời. Nhưng chỉ có ông là yêu bà ấy, còn bà ấy mãi là yêu một người chẳng bao giờ trân trọng mình.
"Quản gia, xin lỗi ông!"
Vân Trác trầm ngâm một lát, rồi thấy ông đã gần như lo lắng cho cô như lo lắng cho bà nội của hắn, có chút xấu hổ. Nếu không phải ông làm mọi thứ thì bây giờ ngay cả mặt cô hắn cũng không thể nào nhìn được.
"Tôi mới phải là người xin lỗi. Mọi chuyện đều không giấu được ông chủ!"
"Năm đó một túi cỡ 15cc máu, bác sĩ rút đến tận 7 túi mà chỉ bị ngất, sau khi bình tĩnh tôi đã suy nghĩ lại. Thì ra chỉ rút của cô ấy chưa đến 50cc máu đã ngất rồi, ông lấy máu khác của bệnh viện thế vào. Rồi gọi điện cho mẹ cô ấy cùng ba tôi. Vì ba tôi là tình cũ mẹ cô ấy nên hai người đã hợp tác tạo dựng màn giả ૮ɦếƭ gạt tôi, đúng không?"
Quản gia không nói gì, cũng im lặng thầm đồng ý với những gì hắn nói. Vân Trác đã suy nghĩ rất nhiều tại sao quản gia lại giúp Cố Nguyệt thì ra mọi thứ bắt đầu từ bà hắn.
"Thế, ả đào năm đó bây giờ là ai?"