"Cố Nguyệt, tại sao cô luôn luôn may mắn hơn tôi! Ngay cả người đàn ông bên cạnh hiện tại của cô cũng thật sự chẳng tầm thường gì!"
Hiểu Á nắm chặt góc áo như thể hiện sự ghen ghét của chính bản thân cô ta đối với cô. Ngay từ đầu thì cô ta đã thua mọi thứ.
[...]
Choạng vạng tối cũng đến khu chung cư Cố Nguyệt vừa thuê được. Dân Thác lay nhẹ vai cô gọi dậy, rồi cũng xoay người lại lay lay Vân Nghiễm.
"Được rồi, để em bế thằng bé lên."
Cố Nguyệt can anh đang có ý bế Vân Nghiễm, bé con ngủ say quá rồi.
"Thế...còn anh?"
Dân Thác len lén nhìn cô vẫn không để tâm đến mình có chút giận. Rõ là anh cùng cô về thế nào mà lại thuê cho mỗi mình cô còn anh thì sao?
"Hử, Giang tổng đừng đùa nữa. Nhà anh có ở mỗi thành phố. Ít cũng một, hai căn!"
Cố Nguyệt nhìn anh làm bộ dạng hờn dỗi kia có chút buồn cười. Ai mà không nghe qua danh tiếng Giang tổng chứ? Không lẽ nhìn anh thế mà để anh chịu thiệt ở cùng cô sao.
Hơn nữa, mẹ anh quả thật rất không vừa mắt cô, nếu để bà ấy biết anh và cô ở cùng một chỗ thì không biết bà ấy sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
"Anh sẽ cô đơn lắm! Nguyệt Nguyệt cô nương, có thể rộng lượng cho tại hạ ở đây được không?"
"Mẫu hậu ngài không đồng ý đâu, Giang ca, mời về ngày mai gặp!"
Cố Nguyệt bật cười thành tiếng, vừa bế Vân Nghiễm lên thì cậu cũng dậy, nhưng ngủ đã đời rồi mới ngáp ngắn ngáp dài, sau đó dụi dụi mắt nhìn xung quanh.
"Ôi, tiểu công tử dậy rồi sao? Lại đây chú bế nào."
Vừa nhìn Vân Nghiễm như thấy tia hi vọng lấp ló, Dân Thác vội đưa mặt lọt vào tầm nhìn Vân Nghiễm rồi cười cười dang hai tay ra đón lấy cậu.
"Oa, chú Thác..."
Nhìn trên tay mình trống rỗng, Cố Nguyệt lắc đầu bó tay. Thế là cô phải trông hai đứa con nít rồi đây.
Chẳng biết thì thầm to nhỏ ra sao, Vân Nghiễm liền choàng tay qua cổ Dân Thác, nghiêm mặt nhìn mẹ mình.
"Mẹ, mẹ đuổi chú đi sao? Con muốn chú ở đây với chúng ta."
"Mẹ đuổi đi bao giờ.."
Cố Nguyệt quay người, đi hướng phía thang máy. Dù nghe con trai mình nói như vậy nhưng coi cũng không bất ngờ gì. Đây là lần thứ 19 trong năm này rồi. Rõ là con trai mình mà lại chẳng tin mình đi tin Dân Thác chứ!
Dân Thác lộ rõ ý cười, nhìn màn đối thoại của cả hai mà rõ hạnh phúc biết bao. Nhìn cô ngầm chấp nhận mà đi theo bước cô.
Ở khuất xa sau chiếc xe của cả hai vừa rời khỏi, ánh mắt trong đêm tối vẫn lóe sáng nhìn Cố Nguyệt.
"Em hạnh phúc như vậy sao? Ở bên tôi em chưa bao giờ cười như vậy...."