"Tôi biết mình không có quyền nói, nhưng xin phu nhân hãy đọc lá thư ông chủ đã viết cách đây 6 năm gửi cho phu nhân."
Đi gần xa, nhưng cô nghe rõ hết những lời ông nói. Nước mắt cũng đã rơi rồi, lại rơi nữa rồi.
Người từ bỏ cô là hắn, giờ đây níu kéo cũng là hắn. Hắn chưa bao giờ cảm nhận cho cô đang chịu đựng những gì sao?
Chỉ cần nhớ đến ánh mắt ấy, lời nói ấy khiến cô suýt nữa là mất mạng ở đây mà giờ đây lại nói yêu cô....có phải là quá nực cười rồi không.
Cố Nguyệt đi vội, vô tình đâm trúng người đi hướng ngược lại với cô. Vội xin lỗi rồi nhìn sang Vân Nghiễm không sao, vẫn an giấc ngủ thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ sợ lúc nãy vô tình va trúng làm đau con mình.
"Nguyệt.."
Giọng nói này...
Cô ngẩn đầu lên nhìn người trước mặt. Là Vân Trác! Hắn ở đây sao?
Vân Trác dựa người vào tường, nhưng vẫn nhìn cô, xem cô thay đổi gương mặt đầy xa cách kia mà lòng lại có chút xót.
Cố Nguyệt lướt qua người hắn một chút, rồi xem như người lạ mà bước đi nhưng hắn đã nắm cánh tay cô dừng bước.
"Nguyệt...xin lỗi em."
"Tuyệt tổng có lỗi gì phải xin lỗi tôi? Nhưng xin phép anh buông tay ra."
Cố Nguyệt xưng hô đầy xa cách. Rồi nghiên người một chút như không muốn hắn thấy vẻ mặt của mình hiện tại.
"Anh..."
Vân Trác bối rối, rồi lại im . Muốn giải thích cho cô nghe nhưng lại không thể. Cuối cùng vẫn phải buông tay mình ra.
"Lại cần bao nhiêu máu? Người anh yêu lại hết máu cần tôi giúp sao?"
"Không, không phải! Anh chỉ muốn bù đắp cho em."
Bù đắp? Cố Nguyệt nghe hai từ này chỉ cười nhạt. Hắn có thể bù đắp được bao nhiêu? Hay lại nợ máu trả máu, cô cần sao?
"Tôi đã quá sợ rồi..."
Cố Nguyệt đi nhanh một chút nữa, liền rời khỏi đôi mắt hắn vẫn đang nhìn mình.
Khuất khỏi hành lang, hắn lảo đảo rồi ngã khụy xuống, cả thân thể đau đớn tựa đầu vào tường.
Quản gia cũng vừa lúc đi tới, nhìn thấy Vân Trác xộc xệch ngồi ở dưới sàn ông vội chạy đến.
"Ông chủ, ông không sao chứ?"
"Đưa thuốc cho tôi đi quản gia...đau."
Nhận ra là quản gia, hắn nắm chặt vai ông, liên tục run rẩy. Ông gật đầu, lấy từ túi ra đưa cho hắn một lọ thuốc nhỏ. Hắn nhận lấy uống ừng ực.
"Ông chủ, ông nên đi tập xạ trị nếu không..."
"Không cần! Cô ấy quay về tôi không muốn đánh mất đi cô ấy. Quản gia tôi cấm ông không được nói cho cô ấy biết."
Quản gia đỡ hắn dậy, nhìn hắn kiên quyết như thế, ông cũng đành gật đầu xem như lag chấp nhận.
Ông chủ à, ông như thế nữa rồi.
[...]
"Nguyệt, em không sao chứ?"
Nhìn cô từ lúc bế Vân Nghiễm lên xe, đến khi đã đi được gần nửa đường nhưng cô vẫn không nói gì, khóe mắt còn có chút đỏ khiến Dân Thác có chút lo lắng.
Cô lắc đầu, mỉm cười đáp lại.
"Không sao."
"Em khóc sao?"
"Vừa gặp lai người quen cũ, ông ấy là người chăm sóc em một thời gian, em xúc động thôi."
Biết không thể chối, cô chỉ lấp lửng nói được một nửa. Anh cũng xem như là thật liền gật đầu, nhướng người lên một chút rút khăn giấy đưa qua cho cô.
Cố Nguyệt nhận lấy, lau lau đi khóe mắt.
"Nguyệt, ngày mai em bắt phải đi cùng anh kí kết hợp đồng quan trọng đấy nhé?"
"Được, nghe anh."
"Sẽ gặp lại Vân Trác, nhưng không lâu đâu anh sẽ nhanh kết thúc đưa em sang thành phố khác mọi chuyện ở đây có trợ lí anh lo liệu hết rồi."