"Nguyệt, anh luôn chờ em...xin em...xin em cùng con đừng từ bỏ anh.."
Ngẩn người một lúc lâu, cô nhìn anh vẫn điềm tĩnh lái xe, nhưng tay đã nắm chặt vô lăng như muốn Ϧóþ nát nó.
Không cần anh nói, cô cũng đã biết lâu rồi. Người chấp nhận con người, hoàn cảnh cô và giúp đỡ nó, cũng chỉ có anh thôi. Anh hoàn toàn yêu cô vô điều kiện, nhưng làm sao cô có thể chấp nhận nó được chứ....? Cô xứng sao...
"Dân Thác, anh đừng nghĩ nhiều nữa...em và Vân Nghiễm vẫn ở bên cạnh anh."
Chỉ sau câu nói có chút an ủi đó, tâm trí Dân Thác như nhẹ hơn một chút, anh nở nụ cười hạnh phúc.
Chỉ cần cô nói như thế, chỉ cần anh còn có cơ hội thì không gì là không thể cả.
Nhưng chỉ là một câu an ủi tâm hồn anh, xin anh hãy đừng tin là mãi mãi....Cố Nguyệt len lén quệt nhẹ giọt nước mắt không tự chủ lại rơi kia.
Dừng trước bệnh viện A. Vẫn là bệnh viện này giờ đây thuộc sở hữu của Tuyệt thị rồi.
"Thác, anh ở đây chờ em, em đi tìm con.\'
Vừa nhìn anh mở khóa an toàn ra thì ngăn cản anh mở cửa. Vẫn là chính cô tự đón Vân Nghiễm, có thể sẽ phải gặp lại người cũ rồi đây..
Dân Thác có chút khó hiểu, nhưng cô đã nhanh tay mở cửa đi mất. Trông rất vội vã....
Cố Nguyệt dựa vào số phòng hắn cho trước đó liền tìm thấy. Đây có lẽ là phòng chăm sóc cao cấp ở đây rồi. Xem ra, hắn giỏi chăm con nhỉ?
Định đưa tay lên gõ cửa thì cửa phòng cũng bật mở. Quản gia từ tốn cúi người một chút chào cô.
"Phu nhân..."
"Bác Lưu, đừng gọi con là phu nhân nữa..."
Cô cười khổ nhìn ông, rồi bước vào trong phòng. Quản gia Lưu cũng chỉ lẳng lặng bước theo cô vào. Tiện tay soạn chút đồ bỏ vào balo gấu nhỏ mà Vân Trác đã lựa chọn cho thiếu gia nhỏ của hắn.
"Bác Lưu, cháu bế nó đi đây. Cảm ơn bác đã chăm sóc nó."
Nhìn bé con đã ngủ, cô nhẹ tay sốc con trau lên nhẹ nhàng để đầu lên vai cô rồi bế đi. Tiện thể cảm ơn quản gia đã ở đây chăm sóc Vân Nghiễm.
"Chăm sóc thiếu gia là mệnh lệnh của tôi thưa phu nhân."
Ông gật đầu, rồi đưa cho cô balo nhỏ. Cô tiện tay cầm lấy, nhưng nghe cách gọi ông vẫn không thay đổi có chút buồn lòng. Hai từ "phu nhân" lúc trước cô rất thích bây giờ thì không còn nữa.
"Bác, nó là con cháu không phải con hắn, cháu và hắn cũng đã chấm dứt rồi."
"Phu nhân, tôi biết phu nhân đang rất hận ông chủ, nhưng từ ngày phu nhân đi ông chủ đã say thêm say, chỉ tập trung vào công việc gần 4 năm nay thôi...phu nhân đừng căm ghét ông chủ nữa, ngài ấy thật sự yêu phu nhân."
Quản gia nhìn cô rời đi, lòng ông không yên nên vẫn nói những ngày tháng trước kia của hắn cho cô nghe. Ông biết cũng do ông một tay giúp cô nên mới như vậy, nhưng thực sự ông không thể làm gì khác khi ông chủ lại không trân trọng cô.
"Cháu cảm ơn vì bác giúp cháu bỏ trốn, nhưng cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Có lẽ cháu đã có quyết định đúng đắn như vậy."
Cố Nguyệt có chút xúc động, nhưng vẫn cúi chào ông rồi đi ngay. Cô sợ ở lâu lại nghe được những việc đau lòng, chính bản thân mình lại mềm yếu rồi lại tha thứ cho hắn.
"Tôi biết mình không có quyền nói, nhưng xin phu nhân hãy đọc lá thư ông chủ đã viết cách đây 6 năm gửi cho phu nhân."