"Xin chào, tôi là Cố Nguyệt."
Hai tay chạm vào nhau, Vân Trác hắn vẫn cảm nhận thấy sự mềm mại đáng ra hắn đã có từ lâu này. Nhưng chỉ chạm nhẹ một chút, cô liền nhanh rút tay lại.
Mất mát, trống rỗng.
Vân Trác gật đầu, rồi quay sang Dân Thác gợi tí chuyện cho anh ta có việc bận không thể rảnh rang theo hắn cùng cô làm đại sự.
"Giang tổng, anh chẳng phải muốn hợp tác về bản thảo sao? Trợ lí tôi đang chờ anh để bàn luận. Về cô Cố tôi sẽ đưa cô ấy đón cháu bé!"
"૮ɦếƭ thật tôi quên mất, thật xin lỗi anh!"
Giang Dân Thác như nhớ được chỉ gật đầu đồng ý, chỉ khiến ai đó lộ rõ nụ cười gian xảo.
Cố Nguyệt liếc nhìn hắn. Ý đồ này cô còn không biết sao? Nhưng cô chẳng còn gì để nói cùng hắn cả, cô giờ là Cố Nguyệt, là mẹ đơn thân chứ không phải là Cố Nguyệt người yêu kẻ trước mặt đến suýt ૮ɦếƭ.
Cố Nguyệt tiến lên một bước, chủ động khoác tay Dân Thác, nhìn anh cười nhẹ ngỏ ý.
"Em chờ anh rồi sau đó đón con."
Dân Thác như xao xuyến trước hành động này, cúi nhìn cô dùng ánh mắt lấp lánh này khiến anh không tự chủ mà gật gật liên tục.
"Vậy...chúng tôi sẽ ở đây thảo luận bản thảo. Tôi tin Tuyệt tổng đây nhất định trông chừng Vân Nghiễm rất tốt."
Rồi đưa mắt đầy sự thách thức nhìn Vân Trác khiến hắn có chút nghi ngờ. Cô gái đầy sự tự tin và quyến rũ này, quả thật rất khiến hắn yêu thích. Nhưng sau 7 năm không gặp, ai đã giúp đỡ cô, khiến cô thành như vậy là một thắc mắc rất lớn...
Cố Nguyệt rõ ràng đang trốn tránh hắn đây. Nhưng tư thế cô khoác tay tên Dân Thác này không phải có chút thân mật sao? Muốn đuổi hắn? Không hẳn là dễ.
"Được, tôi đành ở đây tiếp hai vị rồi. Mời! "
Vân Trác đưa tay hướng về bàn ăn đã đặt trước, Cố Nguyệt như không quan tâm hắn nữa mà kéo tay Dân Thác đi về phía đó.
Đôi mắt hắn nheo nheo lại tính toán, rồi rút điện thoại từ túi ra gọi cho một dãy số.
"Quản gia, mau đến nhà hàng X đưa thằng bé đến bệnh viện xem chân như thế nào rồi chăm sóc cẩn thận. Tiểu thiếu gia tương lai đấy!"
Vân Trác nhếch nhếch môi. Câu cuối quả thực rất đúng. Hắn tin chắc Vân Nghiễm chính xác là con trai hắn không lệch đi đâu được!
Quản gia đầu dây bên kia vẫn không hiểu gì, nhưng hắn đã ngắt tín hiệu nên cũng nhanh chóng làm theo mệnh lệch của Vân Trác.
Lòng ông có chút không yên ổn, đừng nói với ông là đã trở về...?
[...]
Cố Nguyệt ngồi cạnh Dân Thác, Vân Trác ngồi đối diện cả hai. Hắn vẫn điềm tĩnh gọi món và nói chuyện vô cùng tự nhiên, bắt chuyện cô như thật sự vừa quen biết khiến cô có chút đề phòng.
Cố Nguyệt vẫn đang suy nghĩ lo lắng cho Vân Nghiễm. Thằng bé thể chất rất yếu ớt, dường như là thua một đứa trẻ 4 tuổi chỉ vì...
Miên mang suy nghĩ, cô không để ý Dân Thác đang gọi cô. Bị một cái lay mà vội chợt bừng tỉnh ngơ ngác nhìn anh.
"Em làm sao thế? Tuyệt tổng đang hỏi em có muốn làm vai chính dự án phim đợt này không?"
Cố Nguyệt nhìn sang hắn. Vân Trác giới thiệu một chút về vai diễn này rồi như muốn kéo cô tham gia.
"Tuyệt tổng xem trọng tôi quá rồi. Lần trở về này tôi chỉ muốn nghỉ dưỡng bên cạnh con trai tôi thôi!"
"Vậy sao? Nhưng tôi dám chắc bộ phim này rất ăn khách. Cô tham gia chỉ có 9,10 phần nổi không có phần chìm đâu!"