"Nguyệt...anh nhớ em..."
Tựa đầu vào gối cô, hắn ôm lấy tấm ảnh cưới của cả hai. Chỉ duy nhất một tấm ảnh, chẳng thể có tấm nào nữa...
7 năm sau.
"Tuyệt tổng, bộ phim X có vẻ rất được mong chờ bấm máy, ngài chọn được vai cho diễn viên chính chưa ạ."
"Chưa. Tôi muốn xem lần duyệt vai này."
Vân Trác lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn dáng chặt vào cuốn bản thảo xem đi xem lại nhiều lần.
"Vâng, tôi sẽ..."
"Anh Trác, em đến rồi đây."
Cánh cửa phòng bật mở, một cô gái chạy đến trước mặt hắn mỉm cười.
Vân Trác đưa mắt nhìn trợ lí ý bảo hắn ra ngoài. Trợ lí Lạc cũng hiểu mà gật đầu đi ra tiện thể đóng cửa lại.
Trợ lí vừa ra, hắn chuyển mắt nhìn sang cô gái trước mặt, rồi thở dài gập tài liệu lại rồi nhìn cô ta như đang chờ cô ta nói tiếp.
"Em muốn vai diễn lần này!"
Hữu An cúi người thấp xuống một chút, để lộ иgự¢ trắng hồng trước mặt hắn. Vân Trác chỉ cười một tiếng, đứng dậy cúi mặt gần Hữu An.
"Bộ phim này thì không được rồi, tôi công bằng em nên tự ứng tuyển."
"Nhưng...nhưng mà..."
Hữu An ấm ức chu chu miệng nhõng nhẽo hắn nhưng Vân Trác đã lấy áo khoác đi ra ngoài lúc nào không hay.
Dậm chân khó chịu, cô ta cũng nhanh chóng chạy đi cùng hắn.
Vân Trác nhìn đồng hồ cũng đến giờ ăn trưa. Hôm nay hắn hẹn ăn cùng một đối tác quan trọng, xem ra đến giờ phải đi.
Mở cửa xe bước vào nhưng Hữu An từ xa chạy đến, tự nhiên mở cửa xe bên cạnh ra mà ngồi ngay ngắn vào.
"A, người ta cũng muốn đi cùng anh."
"Tôi bận việc, xuống xe!"
Vân Trác nhíu mày. Ngày nào cũng bám lấy hắn quả thật rất chán ghét rồi.
Nhưng lại không đá động gì tới cô ta, vì cô ta là con gái cưng của cổ đông công ty hắn. Cha cô ta vẫn có ích nên hắn lúc nào cũng lơ đi. Càng ngày càng tự tiện mọi thứ...
"Không chịu, hức, mắng người ta à?"
Hữu An bản tính vẫn là một cô gái trẻ người non dạ, lúc nào cũng ra vẻ ấm ức hay dễ thương trước mặt mọi người. Bị hắn quát một tiếng liền mím môi, lau lau nước mắt.
Vân Trác hắn cũng hết cách, đánh xe vòng lại không đuổi nữa. Miễn không làm gì quá đáng, hắn vẫn có thể chấp nhận...
Đậu xe trước một cửa hàng sang trọng, Vân Trác xuống xe mặc kệ cô ta đang chờ hắn mở cửa, nhưng nhìn hắn đi xuống gần tới cửa rồi mới toang toang xuống xe chạy theo.
"A, thằng nhóc này ở đâu ra?"
Hữu An ngó nghiêng nhìn hắn mà va vào một cậu bé đứng gần đấy suýt ngã, còn cậu bé đã bị ngã xuống, vì đau mà xoa xoa chân ngước nhìn cô ta đang la oai oái lên.
Vân Trác nghe tiếng, cũng quay lại. Nhưng vừa nhìn thấy cậu bé chẳng hiểu sao hắn lại lo lắng, chạy đến đỡ lấy cậu bé đứng dậy mà quan tâm hỏi.
"Có sao không cháu?"
"A, cháu bị đau chân."
Cậu nhóc nhìn hắn mà chỉ chỉ vào chân đau kia, hắn xoa xoa đầu rồi bế cậu bé lên.
"Để chú đưa cháu đi bệnh viện"
Cậu bé gật gật. Mỗi lần đi lạc đều nghe mẹ dặn không theo người lạ nhưng cứ có cảm giác quen thuộc với người này mà đi theo.
Hắn đưa cậu bé vào xe rời đi, để Hữu An ngơ ngác ở đó rồi bị bỏ ở lại phải kêu xe đi về nhà trong tức tối.
Vân Trác nhìn cậu nhóc vẫn im lặng nhìn đường. Rõ là khác với các bạn đồng trang lứa, nhất là không náo động không thắc mắc hỏi nhiều.
"Này, cháu tên gì?"
"Vân Nghiễm!"
"Hừm, ai đặt cháu tên đấy đấy."
Cái tên cả tên lót cũng giống hắn, trùng hợp quá rồi.
"Mẹ. Mẹ cháu là người đẹp đấy ạ."
Vân Nghiễm nhắc đến mẹ liền hào hứng kể. Mẹ là người xinh đẹp minh tinh nổi tiếng đấy nha...
"Thế à? Mẹ cháu tên gì, làm gì?"
"Mẹ cháu là diễn viên Cố Nguyệt."