Ảnh Hậu Của Tuyệt Tổng! - Chương 04

Tác giả: Tôn Diệp Nhiên

"Ông chủ, phu nhân mất rồi! Xin ông chủ hãy nhìn phu nhân lần cuối cùng!"
Bàn tay đang đút từng miếng táo của hắn dừng lại bất động, nụ cười đang nhìn Hiểu Á cũng cứng lại, hắn cảm nhận mình đang lỡ một đập tim.
Xoảng...xoảng..
Tay cầm dĩa táo cũng rơi xuống tạo nên âm thanh thanh thúy. Rồi gương mặt hắn dần tái đi, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy vội ra khỏi căn phòng.
Nhìn quản gia đang cuối gầm mặt đứng ngay mép cửa, hắn nắm lấy cổ áo ông trong sự hỗn độn.
"Quản gia ông nói gì? Quản gia tại sao phu nhân ૮ɦếƭ?"
"Đã có bác sĩ đến nói ông chủ hãy đến gặp phu nhân, là ông chủ không đến...phu nhân vì mất máu quá nhiều đã mất rồi."
Quản gia sợ hãi nói, nhưng hắn càng nghe lại càng tức giận, hất ông sang một bên rồi chạy ngay đến căn phòng nơi có cô.
Nhưng hắn đâu biết cô ở căn phòng nào? Quay lại hỏi bác sĩ kia một lần nữa, ông liền chỉ đến nơi xa tít cuối dãy hành lang kia.
Hắn không tin cô ૮ɦếƭ, hắn không tin cô lại ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy...
Hắn không tin, cô là đang sống, cô đang trêu đùa hắn. Phải, chính là trêu đùa, chính là như vậy....
Quản gia vội chạy đến, ngăn hắn lại.
"Ông chủ, đừng tìm phu nhân nữa..."
"Tại sao? Quản gia phu nhân đâu? Tại sao phu nhân lại không gặp tôi ông nói mau."
"Mẹ phu nhân đã đến đưa phu nhân về khi ngài vừa biết tin phu nhân mất..."
"Ông gạt tôi!"
Vân Trác hét lớn, rồi nhưng muốn tìm kiếm cô mà hắn ngó nghiêng xung quanh tìm bóng dáng cũ. Quản gia im lặng không nói gì nhìn hắn...
Nhìn quản gia lại im lặng. Mỗi khi có chuyện thật sự ông mới im lặng như vậy....
Rồi hắn ngờ ra, hắn cười lớn thành tiếng...rồi khụy người xuống....
Phu nhân mất rồi, Cố Nguyệt mất rồi. Chỉ vì hắn...
"Quản gia, thu xếp người chăm sóc cho Hiểu Á, chúng ta về."
"Vâng..."
Ông gật đầu, rồi xoay gót rời đi. Để lại hắn đang gắng gượng đứng dậy.
Tại sao mọi thứ lại diễn ra nhanh như vậy, hắn chưa gặp được cô nữa mà...
Lần cuối cùng nhìn thấy cô là đêm qua, hắn đi về nhìn cô đang dọn bàn ăn mà mặt đầy chán ghét đã lên phòng ngủ...
Nhưng Vân Trác hắn chỉ đang nhớ lại thôi, một người ở cạnh nay đột nhiên biến mất khiến hắn ngột ngạt thôi.
Phải chính là vậy!
Hiểu Á quay trở vêc rồi, hắn không cần cô nữa. Hắn cần Hiểu Á, người hân yêu là Hiểu Á chẳng phải cô...
Đám tang của cô diễn ra trong sự im lặng, ngay cả hắn cũng bị mẹ cô cấm không cho đến xem di ảnh cô lần cuối...
Cô chỉ có thể nghe ba mình nói rằng:" Nguyệt Nguyệt ra đi trong tĩnh lặng, nó còn vương một giọt lê buồn."
Chỉ khi cô đi, hắn bỗng dưng chìm đắm vào men rượu, hắn nhớ mùi thơm và những tiếng gọi của cô, hắn nhớ...
Đây là ngày thứ 3 cô mất rồi....
"Quản gia...gọi cô ấy đến đây..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc